Vân Tử Diễm nghe tên này dĩ nhiên liền tức giận, dường như theo bản năng giơ tay lên. 
“Nghe nói Hi Vân tính tình rất tốt…” Trong nhất thời, Vân Tử Lăng liền cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô ta. 
Tay của Vân Tử Diễm để trên không trung, dần dần lại hạ tay xuống. 
Phải, tính tình của Hi Vân rất tốt. 
Vân Tử Lăng thấy động tác của cô ta, nhẹ nhàng nói: “Nếu chị quan tâm Cố Di Nhân như vậy, lúc bà ấy chết, sao chị lại không đến viếng bà ấy một lần?” Vân Tử Diễm nhìn chằm chằm cô lại không nói gì. 
“Thật ra…chị cũng không phải rất quan tâm, hoặc là ở trong lòng chị cũng không có thực sự quan tâm bà ấy, bà ấy là mẹ nuôi của chị, Cố Di Nhân!” Ánh mắt Vân Tử Diễm lạnh lùng, cô không phản bác, cũng không lên tiếng. 
Vân Tử Lăng từ từ đứng lên, cô thấp giọng giễu cợt nói: “Người không có lòng, thật đáng sợ…” Nói xong liền đi vào trong nhà. 
Vân Tử Diễm đi theo phía sau: “Cô có biết tôi ghét nhất ở cô chuyện gì không, cô luôn có bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt, tôi không có lòng? Tấm lòng của tôi đã bị cô tổn thương từ lâu rồi.” Vân Tử Lăng về phòng ngủ, cô tự rót cho mình ly nước trà, uông một hớp. 
Mà cô không để ý tới hành động của Vân Tử Diễm, càng làm Vân Tử Diễm khó chịu hơn. 
“Nếu cô không còn gì để nói, tôi cũng không muốn nói nhảm, cô hãy nhớ, lần này tôi trở về nhà chính là muốn để cô nếm trải một chút nỗi đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787242/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.