🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Yên lặng.

Vô cùng yên lặng.

Yên lặng đến nỗi dường như tiếng hít thở của mọi người, đều có thể nghe được.

Bầu không khí bên trong phòng, thoáng cái trở nên quỷ dị.

Vân Tử Diễm thật sự không ngờ tới, vậy mà cô lại…

Vậy mà cô lại nói thẳng ra như vậy?

Lẽ nào, cô không muốn giấu diếm sao?

Đây vốn cũng chẳng phải là phong cách của cô!

Những người khác, đều nghe cô nói những lời này mà ngây dại.

Tình huống gì đây?

Vân Hâm Bằng cũng sửng sốt mất một lúc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nở một nụ cười cứng ngắc: “Tử Lăng, con, cái đứa nhỏ này đang nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Tôi nói nhăng nói cuội? Sợ rằng, trong lòng ông cũng là muốn như vậy đấy!” Vân Tử Lăng vẫn giữ nguyên nét mặt đang cười như cũ, thế nhưng nụ cười ấy cực kỳ miễn cường.

“Con, cái đứa nhỏ này… Con cái đứa nhỏ này đang nói nhảm cái gì thế? Bố là ông ngoại của nó, nói kiểu gì đấy!” Vân Hâm Bằng luống cuống tay chân, nếu không phải bây giờ còn có nhiều người ở đây như vậy, ông ta đã giáng cho cô một cái bạt tai từ lâu rồi.

“Tử Lăng, sao em có thế nói chuyện với bố như thế?” Vân Tử Diễm vội vàng đứng lên nói.

“A a a…” Vân Hà cũng ra vẻ không vui.”

“Không có việc gì không có việc gì, Tử Lăng còn nhỏ, nó đùa giỡn chút thôi, mọi người đi ăn cơm, mau đi ăn cơm thôi!” Vân Hâm Bằng vội vàng rộng lượng giảng hòa, đóng tốt vai của

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787244/chuong-122.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.