Chương trước
Chương sau
Mặc dù Mộ An An cảm thấy khó hiểu trước hành vi yêu cầu cô lên xe trước mặt người ngoài của La Sâm, nhưng rõ ràng lúc này hỏi thêm cũng vô ích, ngược lại còn lãng phí thời gian.
Liền trực tiếp nói với Hoắc Hiển: “Người nhà tôi đến đón tôi, tôi về trước.”
Nói xong, Mộ An An định rời đi, lại bị Hoắc Hiển nắm cổ áo kéo lại: “Khi nào thì ăn lầu?”
“Không cần.”
“Cô đã cứu tôi, yêu cầu ăn cơm của cô, không thể quên được. Tôi cố ý hỏi tiểu mập mạp, cô ấy nói cô thích ăn lẩu, tôi muốn mời.”
Thái độ của Hoắc Hiển rất cương quyết, giữ chặt Mộ An An không buông.
Mộ An An muốn trực tiếp đánh người.
Nhưng La Sâm còn ở đây, một khi động thủ, tính chất sẽ không giống nhau.
Mộ An An không thích lề mè, nói cho có lệ: “Ngày mai đi.”
Dù sao hai ngày gần đây Thất gia cũng không có ở nhà, ngày mai gọi điện cho Trần Hoa.
“Vậy ngày mai tôi sẽ dành chỗ cho cậu.” – Hoắc Hiển nới lỏng cổ áo của Mộ An An.
Mộ AnAn không có đáp lại, cô chỉnh lại quần áo rồi đi về phía xe.
La Sâm liếc nhìn Hoắc Hiển, sau đó liền bước nhanh rời đi, đi tới phía trước Mộ An An, mở cửa ghế sau cho cô.
Mộ An An trực cả đêm, lại bị Hoắc Hiển quấn lấy, trong lòng lại có nghi hoặc, tâm trạng thật sự không tốt, sẽ khiến cho biểu cảm nghiêm túc.
Sau khi La Sâm mở cửa ghé sau, cô thậm chí không thèm nhìn ngó, liền trực tiếp lên xe.
Nhưng mà, cô còn chưa ngồi xuống, vô tình ngắng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, trong lòng liền nhảy dựng lên: “Thất gia?”
Người đáng lẽ đang đi công tác, lúc này lại đang ngồi ở ghế phía sau.
Hai chân tao nhã chồng lên nhau, sống mũi đeo kính gọng vàng, đôi môi mỏng nhéch lên.
Đối mặt với giọng nói vui mừng của Mộ An An, anh vẫn không có nhúc nhích.
Đôi mắt cụp xuống, những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển khẩu súng đen trên tay, chiếc khăn tay màu trắng hết lần này đến lần khác lau thân súng.
Cả bầu không khí ngập tràn tính kích động, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà, Mộ An An lại chìm đắm trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Tông Chính Ngự.
“Thất gia, sao chú lại tới đây? Không phải chú nói chú phải đi công tác ba ngày sao, sao lại đột ngột trở về rồi? Chú trở về sao lại không nói cho cháu biết?”
Mộ An An nói xong, liền vươn tay nắm lấy cánh tay của Tông Chính Ngự.
Nhưng, cô còn chưa chạm vào, đôi mắt của người đàn ông đang lau súng đột nhiên trở nên nghiêm nghị, quét thẳng về phía cánh tay của Mộ An An.
Ánh mắt lạnh lẽo quét đến khiến cánh tay của Mộ An An cứng đờ Lúc này cô mới chú ý tới trạng thái của Thất gia, tựa như…. có chút, nguy hiểm.
“Thát gia?” – Mộ An An thật cần thận hỏi.
“Khử trùng.”
Lời nói lạnh lùng rơi xuống, ánh mắt Thất gia lại quay trở: lại cây súng màu đen, bắt đầu lau súng một cách kỹ lưỡng.
Mộ An An im lặng quan sát, người hầu ở trong xe đã đưa khăn giấy khử trùng cho cô.

Mộ An An nhận lấy, rồi bắt đầu nghiêm túc tẩy trùng, đồng thời bí mật nhìn về phía Tông Chính Ngự.
Chung quy cảm tháy trạng thái của Thát gia bây giờ không tốt lắm.
Chẳng lẽ ở Kinh thành đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ngoài lý do này Mộ An An không nghĩ ra được lý do khác.
Có nên an ủi không?
An ủi như thế nào mới có hiệu quả??
Trong lòng Mộ An An nảy ra vô số kế hoạch, nhưng không có cái nào được hết, cho nên cô cứ như. vậy khử trùng, không nói gì.
Thất gia ở bên cạnh càng không có ý định an ủi, lau nòng súng, vừa ngắng đầu liền nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu phía trước, nòng súng vừa vặn ngắm ngay mặt kính, nhắm vào Hoắc Hiển, đôi mắt anh nheo lại.
La Sâm thấy vậy liền lập tức khởi động xe rời đi.
Bên kia đường.
Mộ An An mặc dù đã rời đi, nhưng Hoắc Hiển vẫn chưa rời đi.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom biến mắt trên đường phó.
Xe sang trọng, bảo vệ.
Hai dấu hiệu này khiến Hoắc Hiển cảm tháy rất kỳ lạ về thân phận của Mộ An An.
Ngày đó sau khi được Mộ An An cứu, Hoắc Hiển đã biết một chút về lai lịch của Mộ An An.
Sinh viên trường y năm ba, lúc đó là quán quân kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh, thủ khoa chuyên ngành.
Là một sinh viên nghèo mồ côi dựa vào nhận học bồng.
Hoắc Hiển tìm người điều tra, không muốn đào bới sạch lai lịch của Mộ An An, nhưng lai lịch của Mộ An An quá đơn giản, điều tra một chút là biết hét.
Có bối cảnh như vậy, lại có xe sang trọng, hơn nữa còn có vệ sĩ không dễ chọc vào tới đón, đây chính là vần đề.
Chẳng lẽ thân phận có gì đó che giấu sao?
Hoặc có thể nói, có phú hào bao dưỡng?
Hai suy đoán này thực sự không phù hợp khi áp dụng cho một người phụ nữ xấu xí như Mộ An An.
Hoắc Hiển không hiểu, nên lấy điện thoại ra, nhờ người kiểm tra lý lịch của Mộ An An kỹ hơn.
Sau khi bàn giao xong liền xoay người rời đi.
Tuy nhiên, ngay khi Hoắc Hiển xoay người lại, thì thấy một người đàn ông ở đầu ngõ đang lén lút nhìn chụp ảnh chiếc ô tô sang.
Người đàn ông chụp ảnh xong liền thu máy ảnh chuẩn bị rời đi.
Hoắc Hiển liền bước nhanh tới giật lầy máy ảnh.
Người đàn ông hiển nhiên không ngờ tới cảnh tượng như vậy, lập tức kêu lên: “Mày làm gì vậy?”
“Mày đang làm cái gì vậy?”

Hoắc Hiển lùi lại, tránh người đàn ông chộp lấy máy ảnh, đồng thời nhìn vào bức ảnh mà người đàn ông vừa chụp trong máy.
Ảnh chụp từ khi Mộ An An lên xe.
Đồng thời, Hoắc Hiển nhìn tháy hình như bên trong xe còn có một người đàn ông đang ngồi?
Ảnh không có chụp rõ lắm, chỉ có cằm của người đàn ông trong xe và dáng vẻ của hắn đang lau súng, mặc dù là ảnh chụp, nhưng vẫn không ngăn được khí chất nguy hiểm và kiêu ngạo của người đàn ông này.
Đây không phải là người bình thường.
“Mày đang làm gì vậy!” – Người đàn ông bị cướp máy ảnh lập tức hét lên.
“Ai kêu mày theo dõi?” – Hoắc Hiển truy hỏi.
“Liên quan gì tới mày! Đưa đây cho tao!”
Người đàn ông tức giận nói xong, liền xông lên định động thủ với Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển thấy vậy liền trực tiếp đá hắn xuống đất, đứng dậy không được.
Hắn thuận tay lấy đi cuộn phim, sau đó ném máy ảnh vào lại tay người ở trên mặt đất: “Tao mặc kệ ai sai mày đến đây, nhưng nhớ kỹ, người phụ nữa đó, là người Hoắc Hiển tao bảo vệ. Người sau lưng có ý kiến gì, thì nói hắn tới Hoắc gia tìm tao!”
Cảnh cáo xong, Hoắc Hiển liền trực tiếp bước qua người ở trên mặt đất rồi rời đi.
Người đàn ông trên mặt đất cầm máy ảnh, loay hoay một lúc mới đứng dậy, ôm ngực đi về phía con hẻm, lấy điện thoại ra bám một dãy số.
Ngay sau khi điện thoại được kết nói, hắn ta liền lập một báo cáo “Tiểu thư, cô ta lên một chiếc Rolls-Royce Phantom, biển số xe không có chụp được, ảnh chụp bị một người tên là Hoắc Hiển lấy đi rồi!”
Người bên kia hắn báo cáo, không phải ai khác, mà là Giang Cầm, Giang đại tiểu thư!
Giang Cầm ngồi trên ghế ở trong phòng, nghe đối phương báo cáo, vẻ mặt ngưng trọng, trực tiếp dặn dò: “Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi không cần làm gì hết, cẩn thận một chút.”
Sau khi dặn dò xong, Giang Cầm liền cúp điện thoại, nghĩ đến lượng tin tức của cuộc gọi.
“Hoắc gia Hoắc Hiển?”
Hoắc gia ở Giang Thành, gia tộc giàu có, bất kể tài sản hay quyền lợi đều được xếp trên một số gia tộc giàu có.
Ngoại trừ Thất gia ở Ngự Viên Loan ra, thì gia tộc quyền lực nhát chính là Hoắc gia.
Mộ An An vậy mà có quan hệ với Hoắc Hiển, hơn nữa còn ngồi trên chiếc xe như Rolls-Royce Phantom.
“Xem ra, tin tức của Trần Giai Lệ là đúng, Mộ An An này không hề đơn giản như bề ngoài.”
Giang Cầm lắm bẩm, sau đó nghĩ đến con gái của vợ cũ của ba mình…
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, ngắt đoạn dòng suy nghĩ của Giang Cầm.
Của bị đẩy ra, Giang Phong cà lơ phất phơ, mang theo một thân mùi rượu đi vào.
Nhìn trạng thái này nhất định là ở bên ngoài ăn chơi đàng điềm mới trở về.
Giang Cầm rất ức chế: “Không phải em đã nói với anh rồi sao, uống rượu xong đừng có vào phòng em.”
Giang Phong mắt điếc tai ngơ, ngồi ở trên bàn học của Giang Cầm, nói thẳng: “Giúp em một việc, liên hệ với Tông Thất.”
“Ý anh là gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.