Chương trước
Chương sau
“Bao nhiêu lần?”
Khi giọng nói lằng lơ vang lên, Trần Hoa đang uống sữa đậu nành, kết quả nhìn thấy người nói ở cửa, liền bị sặc, ho khan dữ dội.
Mộ An An vội vàng đưa khăn giấy qua.
Mà người nói đã đi tới trước bàn làm việc của hai người.
Mộ An An ngắng đầu liếc mắt nhìn: “Anh chưa đi sao?”
Tóc xoăn vẫn mang trang phục của ngày hôm qua.
Quần jean rách màu đen, áo khoác da chữ T màu trắng.
Nó tạo cho người ta một loại cảm giác giễu cợt phóng đãng một cách trắng trợn.
Mộ An An nhìn chằm chằm.
Giả làm Tông Thất thì có thể học một chút.
Giang Cầm lớn lên với các quy tắc và luật lệ, đối với loại “vỏ bọc lạnh lùng” tương đối lạc lõng này cũng không phản kháng lắm.
Nghĩ đến Giang Cầm, Mộ An An lại bắt đầu tính toán, cần tiến xa thêm một bước “cảm tình” với Giang Cầm.
“Đến mời cô ăn cơm.”
Hoắc Hiển nói xong, rồi tiện thể giật lầy một nửa bánh bao và sữa đậu nành của Mộ An An.
“Ăn những thứ này thật ủy khuất, anh Hiển dẫn em đi ăn lẩu.”
“Tóc xoăn.”
Mộ An An nghiêm trang quát: “Nếu anh bị bệnh, tôi bây giờ có thể điều trị cho anh.”
7h30 sớm, đi ăn lầu?
Hắn phát điên rồi, nhà hàng lầu cũng không muốn cùng hắn phát điên.
Mộ An An cũng không muốn ăn, liền nói với Trần Hoa: “Mình về trước đây.”
Sau đó liền đi thay quần áo.
Hoắc Hiển cũng không có nhiều lời, đứng chờ ở bàn làm việc, cúi đầu nghịch điện thoại.
Trần Hoa rất mắt tự nhiên từ khi Hoắc Hiển xuất hiện, cô trộm nhìn Hoắc Hiển vài lần, nhưng không dám nói chuyện.
Cô thật sự rất ghen tị với Mộ An An.
Mặc dù trông xấu xí nhưng lại rất tự tin, hơn nữa còn hay.
nói chuyện đùa giỡn với Hoắc Hiển, cô cũng muốn làm thân với Hoắc Hiển theo cách này.
Đáng tiếc, cô không dám.
“Tiểu mập mạp?”
Trần Hoa trong lòng đang ghen tị, bên kia Hoắc Hiển vốn đang cúi đầu nghịch điện thoại, lại đột nhiên gọi cô.
Cô bị dọa khiến bả vai run lên, suýt nữa ngã khỏi ghé.
Cô hoảng sợ nhìn chằm chằm Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển gọi một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hoa, có chút không hiểu, sau đó liền cười: “Cô không cần sợ tôi như vậy đâu, tôi muốn nói với cô là tôi đã add friend, cô chấp nhận đi.”
Nói xong, lại thêm một câu: “Từ hôm qua cho đến bây giờ, vẫn không được cháp nhận, có chút mắt mặt.”

Hắn thản nhiên nói rồi lắc điện thoại.
Trần Hoa toàn thân tê dại, tim đập loạn xạ, trong mắt chỉ có bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Hoắc Hiển, có chút bối rối.
Cô rất muốn trả lời, nhưng nghẹn nửa ngày, chỉ cảm thấy.
mặt nóng đỏ bừng, cuối cùng sợ lộ ra nên vội cúi đầu xuống.
Hoắc Hiển thấy Trần Hoa đột nhiên cúi đầu, có chút kinh ngạc.
Nhưng không có cái gì gọi là đáng cười.
Dù sao loại người như hắn, rất hỗn tạp, nhìn chung những cô gái đoan trang nghiêm túc như tiểu mập mạp, rất không thích có quan hệ với hắn.
Hoắc Hiển liền tỏ vẻ hiểu ý:”À, coi như tôi chưa nói gì, cứ mặc kệ tôi đi, tôi sẽ ra ngoài đợi.”
Nói xong, Hoác Hiển liền đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Hoa vốn đang cúi đầu liền hung hăng ngẳng đầu lên, theo bản năng muốn gọi Hoắc Hiển lại, nhưng cô vẫn không có dũng khí.
Đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.
Vừa ủy khuất, vừa khổ sở.
Cô nhạy cảm tự ti, trong lòng đã ẳn giấu một vở kịch, tràn đầy nhiệt huyết, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu che đậy.
Nếu như cô xinh đẹp, mảnh mai, cô nhất định sẽ chạy đến trước mặt Hoắc Hiển đề tỏ tình và theo đui.
Đáng tiếc.
Cô không có đủ tư cách.
Những ngắn mỡ trên cơ thể và những đường nét trên khuôn mặt không mấy ưa nhìn đã trở thành gông xiềng vĩnh viễn của cô, gông xiềng này được gọi là: tự ti.
Trần Hoa đang có tâm trạng không tốt nên trước khi Mộ An An đi ra, cô liền giả bộ phòng bệnh bên kia có việc cần xử lý.
Mộ An An cũng không để ý lắm, liền thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi bệnh viện.
Cả đêm không ngủ, thực sự rất buôn ngủ.
Hơn nữa, tin nhắn của Thất gia, đến nay vẫn chưa đáp lại.
Mộ An An suy nghĩ, rồi gửi một tin nhắn khác cho Thát gia.
Mộ An An: Thất gia, cháu tan ca rồi, ca trực đêm đầu tiên cảm giác thật kỳ diệu.
Mộ An An: Thất gia Thất gia, chú quan tâm cháu đi.
Mộ An An: Thất gia, cháu muốn chia sẻ với chú về ca trực đêm đầu tiên của cháu, Thát gia?
Vốn muốn gửi tin nhắn cho Tông Chính Ngự, để bày tỏ bản thân đã kết thúc ca trực đêm.
Kết quả vừa thầy màn hình hội thoại với Tông Chính Ngự, cô liền ủy khuất, nhịn không được gửi thêm mấy câu nữa.
Đáng tiếc không hề có phản hồi.
“Thát gia?”
Mộ An An đang suy nghĩ có nên gửi thêm hai tin nữa không, thì chợt cảm thấy bả vai chùng xuống, bên tai liền vang lên một giọng nói hỏi thăm, cô liền trực tiếp ra quyền tấn công.
Đối phương không dự đoán được Mộ An An sẽ tấn công, vì vậy vội vàng tránh né.
“Tại sao anh còn ở đây?” – Mộ An An nhìn thấy là Hoắc Hiển, liền bát đầu mắt kiên nhẫn.
Cả đêm vốn không ngủ nên có chút nóng nảy, bây giờ Thất gia còn không có trả lời tin nhắn của cô, Mộ An An liền càng thêm bực tức.

Hoắc Hiển cũng không có nghiêm túc, nghịch ngợm cười nói: “Gửi tin nhắn cho ai vậy?”
Mộ An An lười trả lời hắn, liền thu tay về, bước ra khỏi bệnh viện.
Hoắc Hiển tùy tiện đút hai tay vào túi quần, đi theo sau Mộ An An.
Mộ An An đi vài bước, rồi quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Đừng có đi theo tôi.”
Nói xong, cầm điện thoại bước ra ngoài.
Khi cô định đi sang bên phải,tóc xoăn đột nhiên siết chặt vai cô kéo sang bên trái: “Đâu có, Hiển ca mời em ăn lẫu, đi cái gì hả?”
“Buông ral”
Giọng nói của Mộ An An trở nên lạnh lùng.
Hoắc Hiển không quan tâm: “Ngày đó mời cô ăn cơm, là vì đền ơn cô, cô lại không tới nhất định phải mời lại.”
Mộ An An lười đáp lại, giơ nắm đấm đánh vào xương quai hàm của Hoắc Hiển, nhưng Hoắc Hiển lại tránh được, hắn còn kéo Mộ An An vào ngực mình.
Mộ An An giãy dụa công kích, Hoắc Hiển thì chặn lại.
Hai người một công, một thủ, giằng co ở ngoài đường.
Nhưng vì khoảng cách của hai người quá thân thiết, hơn nữa tuổi tác cũng xấp xỉ, người ngoài nhìn vào, thật giống như một đôi yêu đương đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Đặc biệt là…
Chiếc Rolls Royce màu đen đậu ở bên kia đường ka.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau lúc này đang nheo mắt một cách nguy hiểm, cả người như bị bao trùm trong bóng tối dày đặc, vô cùng nguy hiểm.
Người ngồi ở ghế lái có chút bồn chồn, ngập ngừng hỏi: “Chủ nhân?”
Người ở ghế sau chỉ cho một ánh mắt, người ngồi ở ghế lái lập tức hiểu ra, liền đẩy cửa xuống xe, đi về phía Mộ An An và Hoắc Hiển.
Mộ An An vẫn đang bị Hoắc Hiển lôi kéo, cô sắp mắt hết kiên nhẫn, bắt đầu trở nên cáu kỉnh, liền đấm vào mũi Hoắc Hiển một cái!
Cú đắm này cứng rắn hơn trước, Hoắc Hiển muốn tránh nhưng tránh không được, đã bị trúng chiêu, đau đón lùi lại về phía sau, lúc này mới kéo dài khoảng cách của hai của người.
Hoắc Hiển sờ sờ cái mũi: “Tiểu học muội, em thật tàn nhẫn, không sợ đánh chết anh trai đây sao?”
Mộ An An không để ý.
Đang định rời đi, lại nhìn thấy La Sâm đã đi đến trước mặt mình.
La Sâm cung kính cúi đầu: “Tiểu thư An An, tôi tới đón người về nhà.”
La Sâm đứng ở sau lưng Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển đang đau đớn vì bị Mộ An An đấm, nghe thấy âm thanh, theo bản năng liền quay đầu lại, liếc nhìn La Sâm.
Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía Mộ An An.
Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đối với La Sâm đột nhiên xuất hiện nghỉ ngờ.
Từ khi lên đại học, Mộ An An đã thương lượng với Thất gia, ở đại học che giấu thân phận, không khoa trương, chuyên tâm học hành.
Cho nên mặc dù Thất gia tự mình tới đón Mộ An An, cũng chỉ đứng ở phía sau.
Mà La Sâm không chỉ cung kính cô ở trước mặt người khác, thái độ của hắn cũng rất cứng rắn: “Tiểu thư An An, xin mời!”
La Sâm yên lặng nhìn Mộ An An.
Chủ nhân ở trong xe lúc này đang rất nguy hiểm, Mộ An An ở lại đây một giây, lại càng thêm nguy hiểm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.