Chương trước
Chương sau
Giang Phong: “Gửi cho Tông Thất một tin nhắn, tối ngày mốt hẹn nhau ở Giang Hải, bên kia có một con du thuyền, kêu hắn đến đó.”
“Em không hiểu.”
Giang cầm nhíu mày, theo bản năng nắm chặt điện thoại của mình.
“Anh đã liên hệ với Đương chủ của Bảo Phong Đương rồi, trực tiếp kêu Tông Thất lên du thuyền, ném hắn xuống cho cá mập ăn.”
Giang Phong nói rất đơn giản, như
thể ngày hôm đó hắn ta định giết một con cá.
Giang cầm vẻ mặt khó nói nên lời: “Anh thật sự… điều động người của Thất gia, anh không sự gây ra chuyện lớn sao?”
“A, em cảm thấy mấy người thuộc hạ của Thất gia có thể tùy tiện lấy ra chơi đùa sao?” – Giang Phong khinh thường, sau đó vẻ mặt u á: “Tông Thất làm cho anh mất mặt ở Mộ Vân Sơn, nên anh không đề cho hắn ta sống sót!”
Lúc trước có người gửi cho hắn một đoạn video, nội dung video là vẻ mặt hắn sợ hãi khi bị Lượng Lượng đè
xuống muốn phế tay hắn.
Đoạn video này đã lưu truyền ở trong giới, hắn đường đường đại thiếu gia của Giang Gia Y Dược, lại bị mất hết mặt mũi.
Không xử lý được Tông Thất, không hả giận được!
“Anh à, anh thật sự làm như vậy sao?”
“Thế nào, em định nói với anh là em yêu Tông Thất sao, em muốn chơi đùa cùng hắn sao?” – Giang Phong nhìn Giang cầm liền cười lạnh: “Em thật sự quên rồi, trước đó ba đã nhắc nhở em, em sẽ trở thành người phụ
nữ của Thất gia!

“Anh nói cái gì đó, em làm sao có ý nghĩ gì với Tông Thất chứ!”
“Vậy em hẹn hắn đi!”
Trên xe Rolls-Royce.
Xe đã đi được nửa chặng đường, nhưng bầu không khí trong xe vẫn rất kỳ quái.
Tay Mộ An An đã khử trùng xong, ngay cả lớp trang điểm xấu xí trên
mặt cũng được tẩy sạch.
Cô rất ít khi ở trước mặt Thất gia, giữ lại hình ảnh xấu xí này.
Lần nào cô cũng nóng lòng muốn cho Thất gia nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp nhất của mình.
Mà lúc này, Tông Chính Ngự vẫn đang lau khẩu súng màu đen.
Đôi mắt của anh thỉnh thoảng lại nheo mắt khiến Mộ An An cảm thấy cái nòng súng lộ ra hơi thở chết chóc đó sẽ nhắm vào trán mình bất cứ lúc nào.
Mộ An An nghĩ tới nghĩ lui.
Cách tốt nhất là ở bên cạnh Thất gia và đừng nói gì cả.
Mãi cho đến khi động tác chỉnh sửa cây súng của Thất gia dừng lại.
Mộ An An mới mở miệng: “Thất gia, chú ăn sáng chưa?”

“Người đó là ai?” -Giọng nói khàn khàn vang lên.
Mộ An An chưa phản ứng kịp: “Ai?”
Thất gia đề súng xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ An An.
Mộ An An liền giật mình, trả lời một cách thăm dò: “Chú hỏi cái người vừa
rôi ở trước cửa bệnh viện sao?
Thất gia vẫn không trả lời.
Ánh mắt thực sự rất lạnh lùng, khí chất thì vô cùng rất mạnh mẽ.
Mộ An An bắt đầu trở nên căng thẳng, trả lời: “Anh ta chính là tên tóc xoăn, lần trước cháu đã giúp anh ta.”
“Tại sao hắn lại ở đây?”
“Anh ta cũng học trường y, chúng cháu cùng thực tập với nhau, đêm qua cháu trực ca cùng với anh ta.” -Mộ An An giải thích ngắn gọn.
Nhưng mà, cây súng vốn bị thất gia áp chế, lại lần nữa bị nắm chặt: “Cùng nhau trực ca sao?”
Mộ An An trong lòng liền run lên, vô thức liếc nhìn La Sâm ở phía trước, có chút gợi ý cầu cứu.
Tâm trạng của Thất gia bây giờ thực sự không ổn.
Nhưng mà La Sâm ở phía trước tập trung lái xe, không nhận được ánh mắt cầu cứu của Mộ An An.
Mộ An An mỉm cười, cố gắng bình tĩnh nói: “Thất gia, hôm qua khi chú gọi điện cho cháu, lúc đó cháu đang nói chuyện với tóc xoăn. Trong nhà anh ta xảy ra chút việc, nhưng đã xử lý xong rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.