“Ồ, nói một câu mà giải quyết hết mọi việc được sao? Nếu như ai cũng giống như cô, thì chẳng phải ai cũng có thể nghỉ làm đi chơi rồi!” Thư ký đứng quanh đấy lên tiếng.
“Đúng thế! Chị Hồng Anh, vụ này phải xử thật nặng!”
“Thế này rõ ràng là không để cấp trên vào mắt, quá đáng lắm rồi!” Rất nhiều người cũng nhân cơ hội này để vùi dập Tích Niên, hận không thể phun nước miếng nhấn chìm cô.
Chỉ có một người, nói tốt cho Tích Niên: “Thật ra, tôi thấy, Tích Niên chắc chắn phải có lý do gì mới nghỉ làm nhiều ngày như vậy.”
m thanh ấy giữa đám đám nữ hầu rất nổi bật, Tích Niên liếc mắt là thấy, cô gái ấy mặc một chiếc áo sơ mi caro, quần bò, tóc búi củ tỏi, nhìn không chớp mắt. Cô nhớ cô gái này, hình như tên là Diệp Thanh! Là người trong bộ phận thư ký, là người duy nhất không nhiều chuyện.
“Diệp Thanh, tới lượt cô nói à? Không nhìn lại xem mình là ai đi!” Một thư ký khác mắng.
Một thư ký khác cũng nói theo: “Tức là, chị Hồng Anh, có vẻ Đồng Thanh còn nói thay cho người mắc lỗi, coi như là bao che người khác, coi thường chị, phải xử phạt chung!”
Diệp Thanh cúi đầu, không dám nói nữa, giữa hội đàn bà dữ tợn thế này, cô ta vội vã lùi về đứng sát bên tường.
Hồng Anh quay đầu sang, nhìn Diệp Thanh: “Diệp Thanh, tháng này cô không cần phải làm gì khác nữa, phụ trách dọn nhà vệ sinh là đủ rồi!”
“Nhưng tôi…” Diệp Thanh định nói.
“Hả? Chẳng nhẽ đến lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421461/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.