Cung Nhược Hàn gật gật đầu: “Chẳng lẽ nó chính là, đứa trẻ năm đó cô giấu Ngôn mang thai sao? Cô sinh ra à?” Anh ta đương nhiên cũng biết, năm đó Cố Tích Niên mang thai, đối với chuyện này vô cùng tức giận.
Tích Niên siết chặt nắm đấm, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cung Nhược Hàn, chỉ khinh thường cười khẽ một chút: “Giấu diếm? Anh Cung, anh và Hạ Ngôn là anh em tốt, chẳng lẽ anh không biết chuyện này sao? Tôi có giấu anh ta không? Cố Tích Niên tôi làm chuyện gì cũng không thẹn với lương tâm! Ai mới là nạn nhân, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”
Cô vừa nói, hốc mắt cũng đỏ lên. Ba tháng kia, là tháng ngày bi thảm nhất của cô, căn bản là một chuyện cười, ngay cả cô nghĩ tới cũng muốn cười.
Ánh mắt Cung Nhược Hàn trở nên thâm trầm: “Lúc trước cô và Ngôn đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ kế tôi chiếm đoạt tài sản và xí nghiệp, đem tôi đưa cho Hạ Ngôn. Còn anh ta lừa dối tôi bằng giấy chứng nhận kết hôn giả. Làm cho tôi nhầm lẫn rằng tôi đã kết hôn với anh ta. Sau đó, với cái danh xưng là một người chồng anh ta mỗi ngày mỗi đêm đều tổn thương tôi! Anh ta có tư cách gì đối với tôi như vậy? Dựa trên lương tâm mà nói, lúc trước tôi cho dù ở bên ngoài có mười người đàn ông, cũng chả liên quan quái gì tới Hạ Ngôn! Bởi vì anh ta chẳng là cái gì cả!”
Cô nói trong phẫn uất, giống như muốn đem toàn bộ tức giận của mình trút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421441/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.