Tích Niên chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau, giống như có đàn giun cắn lộn bên trong cơ thể, máu dịch toàn thân trào lên mãnh liệt. Cô đã không thể kiểm soát được chính mình.
“Phụt!” Phun một ngụm máu.
Nôn thẳng lên người Cung Nhược Hàn, anh ta cúi nhìn: “Này cô nhóc họ Cố! Cô nhóc họ Cố!”
“Khụ…” Khoé môi cô vương máu tươi, đôi mắt mơ màng, trống rỗng, cả người như mất sinh khí, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.
Đỡ lấy cơ thể mềm oặt của cô: “Cô nhóc họ Cố, cô sao vậy? Cô tỉnh lại đi.”
Trong phòng ngủ.
Bác sĩ, y tá đừng trong phòng, còn Hạ Ngôn và Cung Nhược Hàn ngồi trên sô pha.
Hạ Ngôn day trán: “Hàn, hai người ra ngoài ôn lại chuyện cũ kiểu gì? Mà tự nhiên cô ấy lại hộc máu vậy?”
Cung Nhược Hàn cũng day thái dương, anh ta tất nhiên không thể nói cho Hạ Ngôn biết những gì đã nói, chỉ bảo: “Chỉ nói chuyện bình thường thôi mà, ai biết được cô ta đột nhiên trở nên cảm xúc kích động thế, sau đó thì nôn cả lên người tôi.”
Mất đi một phần ký ức, đối với Hạ Ngôn mà nói, là phần thưởng của ông trời, khiến anh quên đi Cố Tích Niên, cũng quên đi hận thù với mẹ cô, không cần phải sống trong thù hận nữa. Thế nên tốt nhất là vĩnh viễn quên đi những chuyện liên quan tới Cố Tích Niên.
“Chà, cô nàng có thể phun máu lên người cậu, chắc cô ấy là người đầu tiên nhỉ?” Hạ Ngôn cười nói.
“Cậu nói xem? Nếu là người khác, tôi xử đẹp từ lâu rồi.” Bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421442/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.