Người làm dừng bước chân, cung kính khom người: “Cậu Hàn ạ.”
Cung Nhược Hàn cũng dừng bước lại, thứ anh ta để ý không phải là người làm này, mà bạn nhỏ đứng bên cạnh người làm. Đôi mắt hoa đào chớp chớp: “Đây là ai?”
Cố Tiểu Hoại cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, chú này là ai? Ôi chao, cũng đẹp trai quá chừng, thấy chú ấy mà muốn phun máu mũi luôn á! Chú đẹp trai số hai!
Người làm kính cẩn nói: “Đây là khách của cậu chủ ạ.”
“Khách?” Cung Nhược Hàn đánh giá đứa trẻ kia, hả? Cái mũi nhỏ này, đôi mắt này, dáng vẻ này, nhìn thế nào cũng thấy giông giống Ngôn, chẳng có nhẽ lại là con riêng kiếm ở đâu về?
Cũng không đúng, nếu như Ngôn có con riêng, thì không thể giấu được anh chứ nhỉ, thế đứa trẻ này là ai?
Người làm lại nói: “Cậu Hàn, tôi phải đưa vị khách này tới trường, đi trước đã ạ.”
“Đi đi, đi đi.” Cung Nhược Hàn xua tay, hôm nay anh rất rảnh, khách của Ngôn à? Thú vị đấy, anh ta phải hỏi cho ra nhẽ đây là chuyện gì.
Tiểu Hoại cũng sau khi nhìn chú đẹp trai số hai lần cuối, rồi mới đi theo người làm. Luôn cảm thấy chú đẹp trai số hai, ánh mắt nhìn cậ có gì đó sai sai. Trên mặt cậu nở hoa à?
Trong phòng khách, Tích Niên ngồi trên sô pha, luôn nhìn thời gian: “Chúng ta có thể tới công ty được chưa?”
“Không vội.”
“Thế tôi tự đi một mình!”
“Một mình cô tự đi được à? Cho dù có chạy tới đấy, chắc chắn vẫn đi muộn!” Câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421440/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.