Chân trước mới rời khỏi bộ phận thư ký.
Chỗ chân sau lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt.
“Này! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cố Tích Niên rốt cuộc đã cho tổng giám đốc uống thuốc mê gì? Ngày hôm qua thì thôi đi, vậy mà hôm nay tổng giám đốc lại gọi đích danh cô ta? Có phải có nhầm lẫn gì không?”
“Đúng là hồ ly tinh, hôm qua vừa đến tôi đã biết cô ta là một con hồ ly tinh!”
“Đừng tranh cãi nữa!” Hồng Anh đập tay xuống bàn làm việc, biểu cảm cứng đờ trên khuôn mắt.
“Chị Hồng Anh, lẽ nào chị cam tâm sao? Người phụ nữ này vừa đến đã cướp việc của chị. Nếu cứ như thế này, nói không chừng một ngày nào đó, vị trí tổng thư ký…”
“Thì làm sao!” Ánh mắt của Hồng Anh trở nên sắc bén.
“Không, không có gì.” Người đang nói chuyện bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, cúi đầu không dám nói gì.
“Hừ, các người cả ngày chỉ biết tán gẫu, làm tốt nhiệm vụ của mình đi!” Hồng Anh hét lên một câu, sau đó lắc đầu rời đi.
Tích Niên đi tới bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, ngẩng đầu nhìn bóng đèn, rồi lại cúi đầu nhìn tấm thảm, gục đầu vào bức tường bên cạnh, không muốn gõ cửa phòng tổng giám đốc.
Đổi sang cách nói khác, chính là không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng hiện giờ là thư ký của anh, lại phải nghe anh sai khiến, đi cũng không được, ở cũng không xong, cô chỉ có thể đứng tại chỗ đi đi lại lại, quay ra quay vào.
“Cô còn muốn đứng ở ngoài bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421425/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.