Lời vừa dứt, Tích Niên đảo mắt, lại dừng trên người Trương Cảnh Nhi: “Nhưng thật đáng tiếc, bị người ta quấy nhiễu rồi.”
Trương Cảnh Nhi không chớp mắt, trợn mắt to, như cọc gỗ đứng ở đó, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi: “Tổng, tổng giám đốc, xin lỗi, quấy rầy rồi. Tôi, tôi, tôi là qua đây hỏi, liên quan đến chuyện lễ kỉ niệm thành lập công ty.” Khi nói, hai tay không nhịn được mà run lên.
Hạ Ngôn đứng thẳng người, lạnh lùng liếc nhìn Trương Cảnh Nhi: “Ra ngoài.”
Trương Cảnh Nhi vội vã ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu trên mặt đất lên: “Tổng giám đốc, đây là kế hoạch chi tiêu tài chính cho lễ kỷ niệm thành lập công ty.” Cô ta giơ tay ra, cầm tài liệu đưa qua.
Cố Tích Niên cũng từ trên bàn làm việc đứng dậy, sau khi đứng lên, cô thản nhiên chỉnh lại trang phục có chút xộ xệch: “Tổng giám đốc, ngài cứ tiếp tục giải quyết việc công đi, lần sau chúng ta lại tiếp tục…”
“Địa điểm?”
“Đương nhiên là… nhà anh.” Cô khẽ mỉm cười, nói xong liền đạp giày cao gót, ngạo nghễ đi về phía cửa phòng làm việc, lúc đi tới cửa, khi đi ngang qua Trương Cảnh Nhi, cô dừng chân lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn Trương Cảnh Nhi: “Cảnh Nhi, cô cảm thấy anh ấy thực sự quên tôi rồi sao?”
Để lại một nụ cười đắc ý, cô ta và cô hai người hai hướng.
Nếu không có sự phản bội lúc đầu, có lẽ chúng ta vẫn có thể giống chị em. Nếu như không phải cô hết lần này đến lần khác làm tổn thương tình chị em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421426/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.