Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, Tích Niên ôm trán: “Ờ… ờ…”Nhìn thấy con sâu trắng ngoe nguẩy trên lá rau, cô nuốt vài ngụm nước bọt: “Tiểu Hoại, con có biết không? Protein chứa trong sâu rau rất cao, hơn nữa còn hoàn toàn tự nhiên, không hề ô nhiễm.”
“Mẹ à, mẹ đang cố thuyết phục con ăn sao?” Khuôn mặt của Tiểu Hoại co lại, mẹ, con là con ruột của mẹ, mẹ sẽ không đối xử tàn nhẫn với con như vậy, đúng không?
Tích Niên nhìn thức ăn trên bàn, bất lực cúi đầu: “Được rồi, mẹ sẽ làm lại, con đợi một chút.” Sau đó đứng dậy, muốn thu dọn thức ăn trên bàn.
“Không cần đâu mẹ.” Cố Tiểu Hoại nhanh chóng ngăn cản.
“Tại sao?”
“Mẹ à, con còn phải đi học, đừng lãng phí thời gian, hôm qua con nghe nói ở trường có bữa sáng, con có thể ăn ở đó.” Mẹ ơi, mẹ ơi, xin mẹ hãy buống tha cho con, con thà đến trường ăn bánh mì, nếu không nhất định sẽ bị đau bụng, đau đến nôn mửa mất.
“Như vậy có ổn không?”
“Ổn chứ, ổn chứ, mẹ mau đến công ty làm quen với mấy chú đẹp trai đi!”
“Làm quen với mấy chú đẹp trai làm gì?”
“Dự phòng một người bố.” Cậu bé gật đầu một cách thản nhiên.
Ánh mắt của Tích Niên lập tức sầm xuống, trong trí óc không ngừng xấu hiện hình ảnh của Hạ Ngôn. Ở công ty mà cô đang làm việc, bố của Tiểu Hoại thực sự đang ở đó, Hạ Ngôn…
“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?” Đôi mắt của Cố Tiểu Hoại rất sắc bén, vừa nhìn đã có thể nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421424/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.