“Tổng giám đốc Hạ, cậu muốn làm gì? Chúng ta là đối tác hợp tác đó? Cậu muốn như thế nào đây?”
“Vậy thì làm sao?” Để lại câu nói rồi không cho người ta bất kỳ cơ hội nào.
Hạ Ngôn ghét nhất là điều gì? Cái này thật sự không thể nói rõ, nhưng một khi để anh ghét, vậy thì người khi tuyệt đối sẽ không thể sống tốt qua ngày. Cho dù bạn có là yêu ma quỷ quái gì đi nữa, hậu quả của việc chọc giận đế vương, chính là sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cùng anh bước ra khỏi phòng ngủ, để lại tổng giám đốc Trương một mình trong căn phòng đó.
Tích Niên dừng chân lại, hai người đứng trên hành lang, cô lạnh lùng cười một tiếng: “Không ngờ anh lại đứng về phía tôi.” Với hiểu biết trước đây của cô về anh, làm sao có khả năng đứng về phía cô chứ? Lần này quả thật bất ngờ.
Anh liếc mắt sang: “Hừ, gan của cô cũng thật lớn, còn dám theo lên.”
Biết anh sẽ không có lời nào tử tế, khóe miệng cô nở một nụ cười: “Anh còn không biết xấu hổ mà trách tôi sao? Chẳng lẽ anh không nhìn ra ly rượu kia đã bị bỏ thuốc sao? Hừ!” Cuối cùng ai mới là người nên tức giận?
“Ha ha… cho nên hiện giờ cô đã uống thuốc gì?” Khóe miệng cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo.
Khóe miệng cô khẽ giật giật: “Liên quan gì đến anh?” Thật ra khi về đến phòng ngủ, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, nếu không đoán sai thì có lẽ là thuốc mê. Cô phải nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421423/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.