“Người đẹp ở bên cạnh, sao tôi lại không nóng lòng chứ?” Ông ta vừa nói vừa áp sát cơ thể phì nhiêu của mình vào người cô.
Cô ấn bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực ông ta, dùng đầu ngón tay đẩy ông ta ra, khóe miệng cong lên: “Tổng giám đốc Trương, ngài không biết nóng vội ăn, đậu hũ không nóng sao? Không phải tôi nói, ngài không cảm thấy ở đây có quá nhiều người không? Những chuyện này, chúng ta không phải nên tìm một nơi yên tĩnh một chút sao?”
Nụ cười ngọt ngào, ném một cái nhìn quyến rũ cho ông ta.
Nghe thấy vậy, ông ta vui mừng khôn xiết, xoa hai tay vào nhau rồi nở một nụ cười không đứng đắn: “Được được được, trên lầu có phòng thuê, chúng ta đi lên lầu, có được không?”
Cúi đầu xuống, Tích Niên ngại ngùng mỉm cười, đi về phía cửa.
“Mỹ nhân nhỏ, đợi tôi với!” Bản chất thấp kém của người đàn ông bị phơi bày, thận phận, địa vị, đạo đức, tất cả đều bị bỏ lại, lúc này hạ thân đã hoàn toàn chiếm hết năng lực suy nghĩ.
Dẫn Tích Niên lên phòng thuê trên tầng hai, giám đốc Trương vội vã mở cửa, Tích Niên đứng đằng sau ông ta, đẩy ông ta vào trong, ngay cả cửa cũng không đóng chặt.
“Ôi chao!” Ông ta suýt nữa thì ngã thẳng cẳng xuống sàn, không dễ dàng mới có thể đứng vững, ông ta quay đầu lại, mê mẩn nhìn Tích Niên: “Tiểu mỹ nhân, sao vậy? Em còn có vẻ gấp gáp hơn tôi?”
Nhẹ nhàng sải bước, giày cao gót dưới chân cô khiến cô càng có phong thái của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421422/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.