Đôi mắt xanh khẽ xếch lên, nhìn về phía Cố Tích Niên.
Mắt của Tích Niên liếc xuống, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí, cô nhướng mày lại, dùng âm lượng cực nhỏ lẩm bẩm: “Lại là tôi sao?”
Anh giơ tay lên, móc móc ngón tay, ra hiệu đưa tai của Tích Niên tới gần.
Tích Niên cúi người xuống, tai kề sát môi của anh, chỉ nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Đây là việc mà thân thư ký như cô nên làm. Nếu ngay cả một chút việc cỏn con này cũng không làm được, thì cần cô qua đây có lợi ích gì?”
Cô trầm lặng thở dài một hơi, coi như anh thắng!
Sau đó ngẩng đầu lên, một đường đi tới trước mặt đám tiểu mỹ nhân không ngừng nịnh nọt: “Ôi chao, tối nay tổng giám đốc Hạ của chúng tôi còn có chuyện khác cần phải làm, hôm nay không thể uống quá nhiều rượu, nhưng tổng giám đốc Trương đã có lòng tiếp đãi, khó mà từ chối được, vậy thì chút rượu này, để em gái đây uống thay nhé.” Tích Niên không khách sáo cầm rượu trên bàn lên.
Ừng ực, một ly.
Ừng ực. Lại một ly.
Ừng ực, ừng ực, liên tục mấy ly xuống bụng. Đặt ly xuống, sắc mặt của cô không thay đổi, vẫn gương mặt khẽ mỉm cười như cũ.
“Cô gái này là...” Mắt của tổng giám đốc Trương sáng lên, chăm chú nhìn Cố Tích Niên, nhìn từ dưới lên trên đánh giá Tích Niên một hồi, liên tục nuốt mấy ngụm nước miếng, đôi mắt bỗng chốc trở nên mê mẩn.
“Tôi là thư ký.”
Tổng giám đốc Trương ồ lên một tiếng, sau đó nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421421/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.