“Chức vị của cô là gì? Thì bây giờ cô phải làm cái đó.” Nói xong, anh sải bước đi ra ngoài, bao quanh là bầu không khí vô tình lạnh lẽo.
Tích Niên ậm ừ lẩm bẩm một câu: “Vẫn thật biết cách sai khiến người khác!” Chỉ đành sải bước đi theo/ Thực sự ở cùng một công ty thì không nói, lại còn làm thư ký của anh? Đi làm tan làm đều phải hầu hạ anh, còn kéo dài tận ba tháng sao? Phù, đây quả thực là đen tám đời tám kiếp mà!
Trước cửa công ty Ngài Âu.
Một chiếc ô tô màu đen đậu ở cửa, nhưng ghế lái còn trống, không có người.
Người đi theo phục vụ mở cửa xe, rụt rè nói: “Tổng giám đốc, tài xế cừa vội vã chạy vào nhà vệ sinh.”
Sắc mặt của Hạ Ngôn tối sầm lại, anh nhìn đồng hồ, sau đó quay lại liếc nhìn cô ở phía sau: “Cô tên là gì?”
Sắc mặt của Tích Niên còn tối sầm hơn cả anh, ha ha, cũng thật lợi hại, ngay cả tên cũng quên rồi sao? Cô lạnh lùng nói: “Cố, Tích, Niên.”
“Cố Tích Niên?” Anh cau mày lại.
Nhớ ra chưa? Nếu như thế này mà anh vẫn còn thể nói đã quên hết sách, thì trái tim sói của anh thực sự giống như bị chó ăn rồi.
Nhưng ngay sau đó anh lạnh lùng nói: “Lái xe, tới club lạc vào thiên đường.”
“Tôi sao?” Tích Niên chỉ ngón tay vào mình.
“Chứ sao nữa? Lẽ nào ngay cả ô tô cô cũng không biết lái hả?” Nói xong, Hạ Ngôn bước lên xe.
Tích Niên nheo mắt phượng, người đàn ông lạnh lùng chết tiệt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421420/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.