Khi cô đi ngang qua Hạ Ngôn… Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Tích Niên, cô sẽ phải trả giá thật đắt vì chuyện này!" Giọng nói lạnh như băng khiến cho cơ thể của cô giống như bị đóng băng.
Cô dừng bước chân, nghiêng mắt liếc nhìn Hạ Ngôn: "Muốn đầu có một đầu, muốn mạng có một mạng!"
"Hừ ha ha… Bây giờ cô tuy một mà hai mạng nhỉ!" Hạ Ngôn nói.
Trái tim của Tích Niên rung lên, vô thức đưa tay lên sờ bụng mình. Trong này đang có một sinh mạng nho nhỏ, đôi mắt cô hiện lên vẻ tiếc nuối nhưng lại trở nên kiên định ngay: "Là con của tôi thì cũng sẽ không sợ hãi!" Bàn tay che bụng dần dần nắm chặt thành đấm, cô rất muốn sinh đứa trẻ này ra… Cô rất sợ một đứa trẻ vô tội lại phải chết đi nhưng cô cũng tin rằng có thể bảo vệ được bạn bè mình, cho dù có chết cũng là cái chết có giá trị. Sao mà giống như câu ngạn ngữ kia, cái chết nặng như núi Thái Sơn, nhưng cũng nhẹ tựa lông hồng! Thế nên, con à, đừng sợ. Nếu như con sợ thì mẹ con sẽ cảm thấy xấu hổ vì con đấy!
Cô không có chút khiếp đảm nào, quang minh chính đại bước lên xe của Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vẫn chưa lên xe, đôi mắt màu xanh nhìn thoáng qua chỗ của Thẩm Thừa Quang, đôi mắt hiện lên một sự cay độc ác liệt, cứ như đang ẩn chứa ý định giết người nào đó vậy. Hai người nhìn nhau một lát rồi anh lại quay người trở về xe.
Cả đoàn xe của Hạ Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421380/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.