Chứng kiến cảnh này, Thẩm Thừa Quang đi đến, ngồi xổm xuống rồi đưa tay kiểm tra hơi thở của Tô Gia Hân, sau đó lại sờ đến mạch đập: "Chết rồi."
"Chết rồi ư?"
"Cô ta bị em dọa chết!" Thẩm Thừa Quang bình tĩnh mở miệng.
Tích Niên khó hiểu nhìn người phụ nữ trên mặt đất: "Dọa đến chết?" Vì sợ nên mới chết, sợ đến chết ư? Cô chưa từng nghe đến cái chết như vậy.
"Em có biết nhồi máu cơ tim không? Lúc thì kích động, lúc lại sợ hãi cộng với vết thương trên người khiến trái tim của cô ta hoạt động quá mạnh, không thể thở nổi, thế là đột tử!"
Nghe anh ấy giải thích cô mới hiểu, cơ thể giống như được giải thoát, ngồi xuống trên mặt ghế cạnh bàn. Đột tử, tất nhiên là hai từ này quá đỗi quen thuộc. Cho dù ở trên những tin tức xã hội cũng thường thấy được từ như vậy. Vui quá nên chết, làm việc mệt quá nên chết, căng thẳng quá nên chết, tất cả đều gọi là đột tử. Không ngờ cô cũng có thể gặp được một trường hợp giống vậy.
Sau khi đánh rơi khẩu súng trong tay, cô chỉ thấy trước mắt mờ mịt. Cho dù cô không tự tay giết Tô Gia Hân nhưng xét về mặt tính chất thì cũng như nhau. Vốn dĩ cô không muốn ném cho Thẩm Thừa Quang một phiền toái lớn như vậy, nhưng cục diện hôm nay đã như thế, Tô Gia Hân không chết không được!
"Sao vậy? Sợ rồi? Hay hối hận?" Thẩm Thừa Quang hỏi.
Tích Niên chậm rãi lắc đầu: "Không phải."
"Vậy thì sao lại làm biểu cảm này? Em phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421379/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.