Cô đứng cách ngoài tang lễ không xa, bị những người mặc đồ đen khống chế, tát không ngừng. Những người đến dự tang lễ thấy được cảnh tượng này, ngoại trừ nhìn bằng ánh mắt tò mò thì cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Cô bị kìm chặt tại một chỗ mà không có bất kỳ sức phản kháng nào, giống như một con tôm tép nhãi nhép bị người ta lấy ra chơi trò tát tai.
"Bốp…"
Cô vẫn cười như trước, cho dù mặt có đau nhức thì cũng ngông nghênh không chịu thua, chẳng ai có thể khiến cô khuất phục nhận sai.
"Bốp!"
Cô vẫn cười, nói thật, cô cũng không muốn cười Tô Gia Hân chết không được yên lắm, cô chỉ cười cho Hạ Ngôn xem mà thôi. Cơn tức này, cô nuốt không trôi, nên cô muốn tiếng cười của mình ngày càng lớn hơn nữa.
"Ôi chao! Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?" Một giọng nói thổn thức truyền đến, phá vỡ cái cảnh không có ai dám đến gần này!
Người mặc áo đen đang tát lập tức dừng tay, nhìn về phía nơi phát ra giọng nói rồi nhanh chóng kính cẩn cúi đầu: "Cậu Cung."
"Đây chẳng phải là con nhóc họ Cố sao, đám người các anh ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Vậy mà cũng dám động thủ với cô ấy?" Cung Nhược Hàn đi đến, dùng ánh mắt buông thả nhìn Cố Tích Niên từ đầu đến chân. Gương mặt xinh đẹp kia tái nhợt, khóe miệng dính máu đỏ tươi. Khuôn mặt xinh đẹp cũng bị đánh sưng húp, trông có vẻ rất đáng thương.
Tích Niên cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của Cung Nhược Hàn. Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421381/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.