"Không phải! Chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Thừa Quang cả, vốn dĩ là Tô Gia Hân muốn hại tôi, muốn đẩy tôi ngã xuống bậc thang. Thẩm Thừa Quang chỉ đúng lúc xuất hiện cứu tôi mà thôi."
"Thật sao? Đúng lúc xuất hiện? Có chuyện trùng hợp như thế à?"
"Mặc kệ anh có tin hay không, mọi chuyện là thế đấy, vốn dĩ tôi cũng không nói dối, tôi cũng không có quan hệ gì với Thẩm Thừa Quang." Tích Niên phẫn nộ nói, cô cũng không muốn nói ra tình hình thực tế, cũng không muốn lộ ra cái tên “Thẩm Thừa Quang” trong hoàn cảnh này, nhưng mà… Tô Gia Hân đã nói như vậy thì cô không nói ra là không được rồi. Còn chuyện có tin hay không thì đều là suy nghĩ của Hạ Ngôn mà thôi.
Hạ Ngôn đưa tay lên nắm khuôn mặt của Tích Niên: "Hôm nay, cô còn đánh cô ấy."
Trong lòng cô hiểu rất rõ, cái anh nói là cái tát cô dành cho Tô Gia Hân, ngực cô không khỏi run rẩy: "Đúng, đó là vì cô ta muốn hại tôi, tôi chỉ là muốn tự vệ mà thôi."
"Cho nên cô đã đẩy cô ấy từ trên bậc thang xuống? Khiến cho cô ấy bị thương?" Trong đôi mắt xanh đều là sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
Ngay lúc này, Tích Niên mới nhận ra được mình có nói cái gì cũng vô dụng, đôi mắt xanh kia toàn là sự không tin tưởng và oán hận. Anh không tin một lời nào của cô, cả trái tim đều đặt trên cái cô người tình nhỏ Tô Gia Hân kia.
Chuyện này đáng buồn thật đấy!
"Ngôn Hạ, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421373/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.