"Vâng.” Bác sĩ bất đắc dĩ, đành phải nhìn qua Tích Niên, tiếp tục ra tay…
Nhìn thấy mũi kim sắp đâm tới, trong mắt cô chỉ có vô số sợ hãi và tuyệt vọng vây quanh mình, thật xin lỗi, con à, mẹ không bảo vệ được con. Thật xin lỗi, bố mẹ, con không tự bảo vệ được chính mình…
"Rầm."
Cửa phòng phẫu thuật bị một người đá văng ra.
"Các người dừng hết lại cho tôi, tất cả dừng tay!" Một giọng nói khí phách truyền đến từ ngoài cửa, làm cho thời gian như bị dừng lại.
Nhóm bác sĩ nghe sợ tới mức dừng tay, xoay người chạy về hướng cửa, tất cả đều cúi đầu: "Anh Thẩm." Những bác sĩ ở đây, đều là những bác sĩ chủ chốt của bệnh viện này, thường xuyên đại diện bệnh viện tham dự rất nhiều hoạt động, đương nhiên cũng nhận ra được người đàn ông trước mắt mình là ai.
"Cút ra ngoài hết cho tôi."
"Vâng, vâng." Nhóm bác sĩ nào dám cãi lại, một đám xám xịt cầm đồ dùng phẫu thuật chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trong phòng giải phẫu, Tích Niên quay đầu, nhìn về người ngoài cửa, cho dù là ai thì đó đều là cứu tinh của cô, cả người kích động đến nỗi bật khóc.
Mà lúc này, nơi này còn có vị khách không mời mà đến.
Hạ Ngôn dựa vào trên tường, tuy rằng không có lên tiếng, nhưng khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười lạnh, sau khi nhóm bác sĩ rời khỏi đây thì anh mới nhìn Thẩm Thừa Quang: "Đây không phải là người thừa kế của nhà họ Thẩm hay sao? Sao lại tới chỗ này thế?"
"Hạ Ngôn! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421374/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.