Hai người bọn họ nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Lúc đi bộ trên đường Tô Gia Hân luôn ngó nghiêng xung quanh. Nếu như cô ta đẩy Cố Tích Niên ra ngoài, có chiếc xe nào đó chạy tới đâm phải cô, cô không chết thì đứa bé trong bụng cô cũng chết.
Thế nhưng đáng chết là người phụ nữ này lại đi sát vào tận cùng bên trong vỉa hè. Tô Gia Hân có muốn ra tay cũng không làm gì được. Không biết chỉ là trùng hợp thôi hay là tính cảnh giác của Cố Tích Niên quá cao nữa.
“Cố Tích Niên, đi bên này.” Tô Gia Hân quay người đi đến chỗ cầu thang của công viên ở bên cạnh.
Phía trước có một công viên rất lớn, muốn đi tới công viên thì phải đi qua cầu thang rất cao này trước. Cố Tích Niên nhìn sang rồi nói: “Nơi này là công viên, chẳng phải cô bảo Hạ Ngôn đang đợi chúng ta ở nhà hàng hay sao? Tại sao phải đi tới công viên chứ?”
“Cô gấp cái gì chứ, đi qua công viên này là đường tắt! Cô nhanh cái chân lên, ai bảo lúc nãy cô cứ lề mà lề mề trong phòng bệnh như thế cơ chứ. Tôi không muốn vì cô mà bị Ngôn trách cứ đâu.” Tô Gia Hân nói xong, bước nhanh lên cầu thang. Thỉnh thoảng cô ta còn đưa mắt nhìn xem Cố Tích Niên có đi theo mình không. Đợi đến lúc xác định được Cố Tích Niên đi theo mình thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta bước lên bậc thang, đứng ở bậc cao nhất nhìn xuống Cố Tích Niên.
“Cô dẫn đường đi.” Cố Tích Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421371/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.