Chương trước
Chương sau
Nghe thấy những gì bác sĩ nói, tâm trạng của Cố Tích Niên càng thấp thỏm hơn. Cô mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy bác sĩ đang chuẩn bị làm phẫu thuật rồi, không hiểu sao cô lại cảm thấy hoảng hốt.
Từng hình ảnh loé trước mắt Cố Tích Niên giống như đang nhắc nhở cô điều gì đó, đột nhiên cô bật dậy rồi nói: “Tôi không làm nữa.”
Bác sĩ nhìn cô rồi mỉm cười.
Cố Tích Niên nhảy xuống bàn phẫu thuật, cúi đầu với bác sĩ rồi nói: “Thật ngại quá, làm phiền bác sĩ rồi.”
“Nếu cô đã mang thai rồi thì đừng nhảy nhót linh tinh nữa. Cô muốn làm một người mẹ tốt thì trước hết phải có thái độ trách nhiệm của một người mẹ tốt đã. Sau này cô cũng đừng có cái suy nghĩ muốn phá thai này nữa.” Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, cũng đã có con cái rồi. Bà ấy cũng từng khuyên nhủ rất nhiều người mang thai đang cảm thấy mù mờ bằng những câu như thế này.
Cố Tích Niên gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng phẫu thuật, cảm giác đầu tiên của cô chính là cả cơ thể và thần kinh được thả lỏng, cô không còn cảm thấy không vui và nặng nề như lúc trước nữa mà cảm thấy vô cùng thoải mái nhẹ nhõm như bay.
Cố Tích Niên sờ lên bụng mình, thật kỳ lạ tự nhiên cô lại có một quyết tâm. Tuy rằng cô vẫn chưa là một người mẹ đạt chuẩn nhưng cô sẽ học từ từ.
Còn về Hạ Ngôn...
Cố Tích Niên nhíu chặt mày lại, cô sẽ nghĩ cách ly hôn với Hạ Ngôn. Trước lúc đó cô muốn làm một người mẹ tốt, bảo vệ thật tốt đứa trẻ này. Hơn nữa chẳng phải là Hạ Ngôn đã nói ra những lời độc ác đó hay sao? Anh muốn cô sinh đứa trẻ này ra, nuôi dưỡng nó cho đến khi hiểu nó được cách đối nhân xử thế. Nếu như thế ít nhất cũng phải bốn năm tuổi nhỉ. Nói cách khác là trong khoảng thời gian này cô và con chắc chắn sẽ được bình an. Trong khoảng thời gian bình an dài như thế cô nhất định sẽ nghĩ ra được cách.
Cứ quyết định như vậy đi.
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Cố Tích Niên vô cùng hào hứng quay về phòng bệnh trước đó của mình.
“Cô Cố, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô nãy giờ.” Người đang nói chuyện với Cố Tích Niên chính là bác sĩ điều trị chính của cô. Từ sau khi bác sĩ Trương bị người của Hạ Ngôn đưa đi thì cô không còn gặp lại anh ta lần nào nữa. Có thể là đúng như những gì Hạ Ngôn nói, bác sĩ Trương đã bị giết chết rồi, còn bác sĩ mới được điều đến đây là bác sĩ Lý.
“Tôi đi loanh quanh trong bệnh viện thôi.” Cố Tích Niên nói bừa, vốn không có ai bên khoa Phụ sản biết cô cả. Nếu đã như thế thì chắc có lẽ bọn họ sẽ không nói chuyện cô đi tới đó phá thai với bên này đâu nhỉ.

“Cô Cố, hiện giờ sức khỏe của cô còn rất yếu. Hôm qua cô còn xuất huyết nữa. Nếu như bây giờ cô còn không chịu giữ gìn sức khỏe của mình thì em bé có khỏe mạnh hơn nữa cũng không chịu được sự hành hạ của cô đâu. Cô nhất định phải cẩn thận đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, nếu không cho dù có là thần tiên thì cũng không thể bảo vệ được đứa trẻ trong bụng của cô đâu.”
“À... tôi biết rồi.”
“Cô biết thế là tốt. Vì đứa trẻ trong bụng, cô cũng nên cố gắng nghỉ ngơi cho thật khỏe. Cô chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, nếu như đứa trẻ không có vấn đề gì khác thì cô có thể về nhà được rồi.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Cố Tích Niên gật đầu.
Mà lúc này bên ngoài phòng bệnh Tô Gia Hân đang áp tai vào tường, vẻ mặt của cô ta dần trở nên sợ hãi. Gì cơ, Cố Tích Niên mang thai rồi ư? Đứa trẻ cô đang mang trong người là... con của Ngôn sao? Cố Tích Niên mang thai vào lúc này thì sau này cô ta làm sao có được phần thắng. Hơn nữa Cố Tích Niên mới chính là người phụ nữ mà Hạ Ngôn muốn tìm. Một khi chuyện này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng cô ta sẽ không bao giờ còn đường lui nữa.
Cô ta phải làm sao bây giờ?
Không được, cô ta nhất định phải nghĩ ra cách để làm thay đổi cục diện, không thể để cho chuyện này trở nên tồi tệ hơn được...
Tô Gia Hân gõ cửa rồi sau đó cô ta đẩy cửa bước vào phòng.
Cố Tích Niên đang nói chuyện với bác sĩ thì bị dọa sợ, cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Gia Hân: “Tô Gia Hân.”
Tô Gia Hân khó có thể che giấu được nội tâm căng thẳng của mình. Khi nhìn Cố Tích Niên ánh mắt của cô ta như vô tình nhìn về phía bụng của cô. Không được, cô ta nhất định phải tỉnh táo: “Cô Cố, chào cô.”
Sau đó Tô Gia Hân ra hiệu với bác sĩ, bác sĩ nhanh chóng cúi đầu rời khỏi phòng bệnh nhường lại không gian riêng cho hai người bọn họ, hai người họ nhìn đối phương.
“Có chuyện gì không?” Cố Tích Niên lạnh lùng nói, trong ánh mắt của cô ẩn chứa sự bài xích đối với Tô Gia Hân, chỉ thiếu điều rải muối đuổi người đi thôi.
Tô Gia Hân suy nghĩ rất nhanh, nếu như tự nhiên cô ta lao tới thì cũng không thể nào khiến Cố Tích Niên bị sảy thai được mà như thế trông cũng giả trân lắm. Cô ta phải nghĩ ra cách mới được... có cách nào mà vẹn cả đôi đường không nhỉ, bây giờ thời gian của cô ta cũng không còn nhiều nữa.
“Ngôn tìm cô đấy, cô đi theo tôi đi.” Tô Gia Hân thản nhiên nói.

Cố Tích Niên nhíu mày: “Hạ Ngôn tìm tôi ư?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy tìm tôi tại sao phải nói với cô mà không phải nói với tôi chứ?” Cố Tích Niên đề phòng, sao cô cứ cảm thấy hôm nay Tô Gia Hân có cái gì đó là lạ. Cho dù là vẻ mặt hay là biểu hiện của cô ta trông cứ như là đang che giấu bí mật gì đó không thể nói cho người khác biết vậy.
Gương mặt của Tô Gia Hân méo xệch, cô ta lại nhìn về phía bụng của Cố Tích Niên rồi nói: “Tôi nghe nói cô mang thai rồi, tôi nghĩ Ngôn có chuyện gì đó nói với hai chúng ta đó. Haiz Cố Tích Niên ơi là Cố Tích Niên, cô nói xem có phải là ông trời đang trêu ngươi đúng không? Vậy mà lại để cho cô mang thai vào thời điểm này, xem ra trong mười tháng tới cũng chỉ có tôi mới có thể thường xuyên ở bên cạnh Hạ Ngôn. Còn cô cũng chỉ có thể đứng nhìn chúng tôi quấn quýt bên nhau mà thôi.”
Có lẽ là những lời nói trong lúc tức giận. Bây giờ Tô Gia Hân chỉ muốn tìm ra thứ gì đó để chứng minh giá trị của bản thân mà thôi, cô ta không ngại ngần gì mà nói ra những lời diễu võ dương oai này.
“Hừ, hai người muốn ân ái thế nào thì liên quan gì đến tôi? Tô Gia Hân, vẫn là câu nói ấy, cô bớt đụng đến tôi đi.” Cố Tích Niên thoải mái đáp trả lại Tô Gia Hân mà không chút nể nang. Có điều có phải là tên Hạ Ngôn đáng chết kia đã nói cho Tô Gia Hân biết chuyện đứa trẻ trong bụng cô là con của người khác hay không? Thế nên mới có những người càng lúc càng kiêu ngạo trước mặt cô. Còn cô chỉ muốn làm tròn bổn phận lúc này của mình, bổn phận của một người mẹ mà thôi.
Tô Gia Hân nhíu mày, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy có người vợ mà không biết ghen tuông như thế này đấy. Đúng là kỳ lạ: “Thôi được rồi thôi được rồi, tôi không chọc giận cô nữa được chưa. Nhưng mà Ngôn tìm cô có chuyện thật chứ không phải là tôi tìm cô, cô đi theo tôi đi. Để lát nữa đi sẽ muộn mất, Ngôn sẽ nổi giận đó.”
“Anh ấy có việc gì tìm tôi thì bảo anh ấy tự mà tới đây. Tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi. Cô Tô, không tiễn nhé.” Cố Tích Niên quay đầu ngồi ở mép giường, tỏ vẻ quyết tâm nói không với Tô Gia Hân.
Nhưng lại khiến cho Tô Gia Hân cuống cuồng lên. Cô ta nói dối thì cũng nói hết rồi, nhưng cũng không thể kết thúc như thế được, nếu không cô ta làm sao có thể thu dọn được tàn cuộc: “Cố Tích Niên, lần này có vẻ như là Ngôn có chuyện gì đó rất quan trọng liên quan đến đứa trẻ đấy, tôi nghĩ cô vẫn nên đi thì hơn.”
Cố Tích Niên càng nhíu chặt mày lại hơn, liên quan đến con của cô ư? Sau khi nói ra những lời độc ác ngày hôm đó, Hạ Ngôn lại nghĩ ra được cái ý nghĩ quái quỷ gì nữa đây?
Im lặng một lúc lâu, Cố Tích Niên đứng dậy đi ra phía cửa.
“Này, Cố Tích Niên, cô muốn đi đâu đấy.” Tô Gia Hân đuổi theo phía sau.
“Chẳng phải cô nói Hạ Ngôn tìm tôi sao, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.”
“Cô đợi đã, không có tôi dẫn đường thì cô đi kiểu gì? Bây giờ Hạ Ngôn đang đợi chúng ta ở trong một nhà hàng.” Nói xong Tô Gia Hân đi lên phía trước dẫn theo Cố Tích Niên ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.