Tô Gia Hân mỉm cười hạnh phúc, hơi nghiêng người, thân mật chạm vào ngực anh.
Trời đã tối... Đêm dài miên man, đêm nay Hạ Ngôn không về nhà. Mấy cô người làm đi tới đi lui trong căn biệt thự lớn cứ luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.
Cũng phải... Ai cũng chế nhạo, dù cô là người được chính thức gả vào đây, cũng không bằng một người phụ nữ khác. Vả lại đối phương còn chẳng kiêng nể ai, giống như đang hung hăng giày xéo và chà đạp lòng tự trọng của cô.
Nếu có thể rời khỏi nơi này, cô vĩnh viễn cũng không muốn quay trở lại nơi này. Vì nơi này chắc chắn là một đoạn ký ức không thể nguôi ngoai mà cô muốn chôn vùi nhất. Nhưng chỉ sợ, sự thật không thể chịu được này sẽ bám theo cô tới già, tới khi chết đi...
Mấy cô người làm đã chuẩn bị bữa tối xong, một mình cô ngồi trước bàn ăn lớn, ăn từng miếng một, xung quanh cô là sự cô đơn khó hiểu. Căn nhà càng to, người càng thấy cô đơn. Dù nơi này có vô cùng sang trọng, dù các món ăn trên bàn đẹp đẽ ngon miệng, nhưng... cũng không so được khi có người thân và bạn bè bên cạnh.
“Ưm...” Tích Niên mới ăn được vài miếng thì chợt che miệng lại, cô bỗng thấy dạ dày hơi khó chịu.
Sau khi nuốt thức ăn xuống, cô nhẹ nhàng xoa bụng. Cô thật sự không muốn lãng phí một bàn đầy ắp đồ ăn thế này, nhưng cô không thể nuốt nổi thêm miếng nào nữa.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Dạo này cô lại trở nên biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421353/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.