Cơ thể cô ngày càng trở nên kỳ lạ dưới sự giày vò trá hình của anh, trong lòng cô như thể nhóm lên một ngọn lửa, lửa cháy lan khắp cả người cô, khiến người ta không ngừng bất an.
“Cơ thể và lời nói của cô đúng là không nhất quán!” Giọng anh khàn khàn, chăm chú nhìn người bên dưới, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Cô đã không làm chủ được mình, những lời nói mỉa mai cứ văng vẳng bên tai: “Hạ Ngôn, anh như vậy không thấy ghê tởm sao? Dơ bẩn...”
“Bẩn? Tích Niên, cô có tư cách nói câu này sao?” Anh cười, giọng cười càng mỉa mai, trong mắt anh, người bẩn nhất không ai hơn cô.
“Ha... tôi không có tư cách? Lẽ nào anh có ư?”
“Cô muốn nói Gia Hân?” Anh nhìn cô.
“Trong lòng anh biết rõ.” Cố Tích Niên quay đầu, không muốn tranh cãi tiếp với anh nữa.
Vừa rời khỏi cô, Hạ Ngôn đã kéo xong khoá kéo. Thấy anh đi khỏi, Tích Niên nghĩ rằng anh tha cho mình, vội vàng co chân lại, nhanh tay lấy chăn bên cạnh che nơi hở hang.
Chính ngay lúc này, bỗng dưng một tay của Hạ Ngôn giữ lấy vai cô và nhấc lên: “Cô gái, hãy nhớ cô ấy sạch sẽ hơn cô nhiều đấy!”
Vai bị anh véo đau, Tích Niên nhíu mày thật chặt: “Cô ta có sạch sẽ thế nào thì liên quan gì đến tôi.”
“Hừ, nếu đã là người bẩn thỉu thì đừng vọng tưởng tắm rửa là sạch sẽ. Cố Tích Niên, cơ thể cô bẩn cỡ nào, chắc trong lòng cô tự rõ. Gia Hân, cô ấy sạch hơn cô nhiều!”
Câu nói này mang theo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-yeu-nghiet/421352/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.