Chương trước
Chương sau
"Tôi nói này, cô Cố, không phải cô rất biết ăn nói sao?" Tô Gia Hân nói, lại một cái tát giáng xuống.
"Cô đừng trách tôi, là Ngôn để cho tôi làm như vậy. Ngoan ngoãn hưởng thụ đi."
Từng cái tát liên tiếp giáng xuống, trên mặt Tích Niên đã xuất hiện hai dấu bàn tay ửng đỏ, nhưng từ đầu đến cuối cô không kêu một tiếng đau.
"Cô Cố, tôi cũng không phải người tuyệt tình, như vậy đi, nếu như cô cầu xin tha thứ, tôi còn có thể cân nhắc nhẹ tay một chút. Hoặc là tha cho cô."
Đổi lại, mãi mãi vẫn là Tích Niên của lạnh lùng và khinh thường, bị người làm ghìm chặt. Gương mặt bị đánh như quả lắc trong đồng hồ, cầu xin tha thứ ư, cho dù chết cô cũng sẽ không nói một câu cầu xin tha thứ.
Tát liên tục, bàn tay của Tô Gia Hân đã đánh đến mức rát cả rồi. Ban đầu còn rất hứng thú, nhưng càng ngày càng không có ý nghĩa gì nữa. Cố Tích Niên không có lấy một chút biểu cảm đau đớn nào, cũng không cầu xin tha thứ, giống như là đang đánh một bao cát vậy, không vui sướng chút nào, không thú vị! Ngược lại còn khiến cho tay của cô ta đau.
"Hai người giữ lấy cô ta, ở yên đây không được cử động, tôi đi về nghỉ một chút, rồi sau đó tiếp tục xử lý cô ta!"
Tô Gia Hân ra lệnh với người giúp việc, quay đầu trở về phòng.
Mệt chết đi được, mệt chết đi được, nhưng cứ thả Cố Tích Niên ra như vậy, cô ta không làm được. Dù sao Ngôn cũng tới công ty rồi, cô ta còn cả một ngày dài để giày vò một cách cẩn thận!
Càng gần đến buổi trưa, mặt trời cũng càng thêm gay gắt, mà cô bị giữ chặt ở trong vườn hoa, mặt trời chiếu trên người cô, thiêu đốt cơ thể cô.
Ngày hôm qua cả đêm mất ngủ, cũng không ăn cơm, lại bị bắt ép đứng như vậy. Đau đớn trên mặt giống như là lửa thiêu cháy cô, đến cả bên tai, thật là chóng mặt...
Hai chân cô hơi run, dường như sắp đứng không vững rồi.
Nếu như hỏi địa ngục ở đâu? Những lời ấy chính là để nói lúc này, cũng tuyệt đối không quá đáng. Ý chí trong lòng cũng bị hành hạ đến nỗi dần biến mất, cô mệt quá, thật là muốn ngủ một giấc. Thật là muốn... ngủ.
"Mặt trời bên ngoài thật là gay gắt nhỉ, cô Cố, cô tắm nắng có thoải mái không?" Lúc này, Tô Gia Hân một tay chống eo, lắc eo một cái rồi đi ra.
Có vẻ cô ta nghỉ ngơi đủ rồi, ăn cơm, xem ti vi, còn thuận tiện nhắm mắt ngủ một giấc trưa, thoải mái xong rồi mới đi ra.
Tích Niên nhìn về phía cô ta, chỉ cảm thấy người trước mắt biến thành mấy người, đầu của cô choáng váng quá, ánh mắt cũng hoa lên...

"Woa, cô Cố, môi cô thật là khô quá đó? Rốt cuộc cô có muốn cầu xin tha không? Cần gì phải hành hạ mình như vậy nào?" Tô Gia Hân cười nói.
Tích Niên vẫn im lặng như trước.
Cô ta dứt khoát cúi người, đến gần bên tai Tích Niên thì thầm: “Này, Cố Tích Niên, thật ra thì chỉ cần cô thừa nhận cô là một món hàng thối nát! Ly hôn với Hạ Ngôn, không tranh giành với tôi thì tôi hoàn toàn có thể bỏ qua cho cô."
"Ha." Đổi lại là một tiếng cười của Tích Niên, cô đang cười Tô Gia Hân, cũng đang tự cười nhạo mình. Nếu như có thể ly hôn, cô cần gì phải lựa chọn ở lại nơi này rồi bị hành hạ chứ?
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
'Chát chát chát chát!'
Liên tục mấy bàn tay rơi xuống khuôn mặt cô. Sau khi nghỉ ngơi, sức lực của Tô Gia Hân cũng mạnh hơn gấp mấy lần! Vài cái tát đã khiến khóe miệng của Cố Tích Niên chảy máu.
Tô Gia Hân còn chưa từ bỏ ý định, hôm nay cô ta phải hành hạ người đàn bà này đến tối, cô ta lại giáng một cái tát xuống.
"Này! Các người đang làm gì vậy!" Bên ngoài cửa của vườn hoa, hai tay Trương Tiểu Quy đang đặt ở trên lan can, trừng hai mắt nhìn chuyện xảy ra bên trong sân.
Gọi điện thoại cho Tích Niên mãi mà không gọi được nên cô ấy có hơi lo lắng, dứt khoát tới nhà họ Hạ tìm Tích Niên. Nhưng ai ngờ Trương Tiểu Quy vừa mới tới đã nghe thấy âm thanh kỳ lạ, đứng ở ngoài cửa sắt nhìn thật lâu, lúc này mới thấy rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Cố Tích Niên cùng Tô Gia Hân đều bị tiếng kêu ở ngoài cửa thu hút, nghiêng đầu nhìn ra.
"Tiểu, Tiểu Quy?" Mặc dù không thấy rõ, nhưng bóng dáng quen thuộc kia, cô dường như có thể chắc chắn người đó là Trương Tiểu Quy.
Tô Gia Hân nhíu mày, người đó là ai vậy?
Tiểu Quy ở ngoài dùng sức đập vào cửa sắt: "Mở cửa, mở cửa ra cho bà!"
Sau khi Trương Tiểu Quy hét lên, cô ấy không quan tâm đến điều gì nữa, chà xát hai bàn tay, nhanh chóng leo từ ngoài cửa sắt vào trong. Thân thủ nhanh nhẹn đến mức khiến cho người ta vỗ tay khen ngợi.
Lấy tốc độ ánh sáng quét mắt nhìn một lượt, Trương Tiểu Quy trợn mắt lên, chạy tới gần mới nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Cố Tích Niên. Mái tóc đen rối xù, sắc mặt tiều tụy thêm tái nhợt, còn có hai dấu bàn tay đỏ ửng trên gương mặt, khóe miệng thậm chí cũng đã rớm máu. Bị đánh? Phải bị đánh bao lâu rồi mới có thể ra nông nỗi này chứ!

"Chết tiệt, con mẹ chúng mày làm gì vậy! Mẹ kiếp!"
Trương Tiểu Quy tức giận la lớn, một cước đá văng đám người làm đang ghìm chặt Tích Niên, rồi ôm lấy cô giống như phát điên vậy.
"Cô, cô..." Tô Gia Hân nhíu mày nhìn con kì đà cản mũi này! Đây, đây không phải là cái người ngày hôm qua nói chuyện với Cố Tích Niên ở nhà hàng hay sao?
Đáng chết, lúc này lại có bạn tới giúp đỡ! Cô ta lập tức hét lên với những người làm bị đá văng ra kia: "Sao các người lại vô dụng như vậy, mau bắt người phụ nữ này lại."
"Các người ai dám cử động nữa? Hôm nay bà ở đây liều mạng với các người!" Trương Tiểu Quy vừa nói vừa móc từ trong túi xách ra một con dao nhỏ, giống như là sư tử cái nổi điên vậy, phẫn nộ trợn mắt nhìn mấy cô người làm kia.
"Cô là ai? Chớ xen vào việc của người khác, đây cũng không phải là địa bàn của cô." Tô Gia Hân vẫn khí thế hung hăng như cũ nói.
Con ngươi của Trương Tiểu Quy hung dữ liếc qua: "Mẹ nó, cô quản tôi là ai à? Là Tích Niên của cô đấy! Hừ, hôm nay bà đây sẽ cắt từng miếng thịt trên người cô xuống cho chó ăn!"
Tô Gia Hân hơi sợ, khi đối mặt với con người hùng hổ này, hơn nữa trong tay còn vung dao loạn xạ, mặc dù cô ta không tin người phụ nữ trước mắt có thể cắt từng miếng thịt trên người mình xuống, nhưng vẫn lo lắng đao kiếm không có mắt, lỡ đâu cắt trúng cô ta thì làm thế nào?
Bầu không khí bùng nổ tới cực điểm.
Ở bên cạnh Trương Tiểu Quy, Cố Tích Niên giống như tìm được một điểm tựa để dựa vào, đầu óc mơ hồ choáng váng, cả người ngã xuống đất.
"Niên Niên, Tích Niên!" Tiểu Quy la lên rồi ngồi xổm xuống.
Cố Tích Niên đã ngất xỉu, không nghe thấy được điều gì cả, cô quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật yên ổn.
Tiểu Quy cất con dao nhỏ đi, kéo Cố Tích Niên lên trên lưng mình, xoay người trợn mắt nhìn Tô Gia Hân một cái: "Cô đợi đấy cho tôi, món nợ này tôi sớm muộn cũng sẽ thay Tích Niên đòi lại. Hôm nay coi như cô gặp may! Tốt nhất cô nên thắp hương bái phật cầu nguyện đi, hừ!"
Cõng Cố Tích Niên trên lưng, cô ấy từng bước một đi ra khỏi biệt thự nhà Hạ Ngôn.
Trong căn phòng đơn giản, Cố Tích Niên nằm trên giường, nơi này là nhà Trương Tiểu Quy thuê. Mặc dù cô ấy là con gái nhà giàu, nhưng lại hoàn toàn không có dáng vẻ của cô chủ nhà giàu, thích cuộc sống tự do tự tại ở bên ngoài, cũng muốn tiếp xúc với xã hội nhiều hơn. Tính cách cô ấy nóng nảy, chỉ dựa vào bản lĩnh của mình mà lên làm chị đại của băng đảng Phi Xa. Cô ấy vô cùng thích cuộc sống lăn lộn trong giới xã hội đen, tin rằng đây mới là cuộc sống tương lai của cô ấy.
Thay hết chậu nước đá này đến chậu nước đá khác, nhìn gương mặt sưng đỏ không giảm chút nào của Cố Tích Niên kia, trong lòng cô ấy càng lo lắng. Trên đường cõng Tích Niên trở về, cô ấy còn khóc mấy lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.