- Ba mẹ Nhiên Nhiên rất nhớ hai người...huhuhu...Lần này về...con sẽ không bao giờ đi xa và lâu như vậy nữa...con thật sự thấy như vậy là quá đủ rồi ạ...huhuhu...
- Nhiên Nhiên của ba mẹ...con gầy đi rất nhiều...bên đó con không ăn được sao...sao mẹ thấy con gầy đi vậy ?
- Dạ không phải đâu ạ...con vẫn sinh hoạt bình thường như mọi lần mà ba mẹ dặn dò con ạ...nhưng do xa vòng tay của ba mẹ mà Nhiên nhi mới không mập được thôi...huhuhuhu...
- Được rồi sau này về với ba mẹ, ba mẹ sẽ chăm con lại từ đầu, vất vả cho con gái của ba rồi. À đúng rồi Nhiên nhi, thằng bé Duật Thừa đâu, hôm nay thằng bé phải về cùng với con luôn mà.
- Dạ con chào cô chú ạ.
Ông bà Kiều không ngần ngại mà ôm lấy Phó Duật Thừa vô trong lòng, họ coi Duật Thừa như con cái trong nhà vậy, vì thằng bé đã chơi với Nhiên nhi nhà họ từ nhỏ và chúng còn theo cùng nhau du học ở nơi xa như vậy, Phó Duật Thừa được ba mẹ của Nhiên Nhiên ôm lấy như vậy cũng rất hạnh phúc bởi vì cảm xúc này mang đến cho cậu một tia ấm áp vô cùng tận.
Cả bốn người cùng ôm choàng lấy nhau, những giọt nước mắt hạnh phúc được rơi xuống trên gương mặt của hai người làm cha làm mẹ, và những giọt nước mắt mang bao nhiêu niềm nhớ nhung được nằm trên gương mặt của hai người trẻ này, khiến cho tất cả mọi người ở đây ai nhìn vào cũng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-uong-nganh/2808539/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.