Chương trước
Chương sau
Hơn nữa nhìn con nhóc này cũng có vẻ bằng tuổi của Cẩm Trúc, lại dám kêu Cẩm Trúc là con gái anh nữa sao, đúng là nực cười mà, nhưng sao cảm giác con bé này vừa chạm vào anh lại khiến cho anh có cảm xúc lạ như vậy, cảm xúc khác xa với khi Cẩm Trúc ở bên cạnh, dường như Cẩm Trúc chưa bao giờ cho anh có cảm giác lạ như vậy.

Tố Cẩm Trúc để ý thấy Sở Bắc Thần không để ý gì tới cô ta mà cứ nhìn chằm con nhỏ này thì đâm ra ngứa mắt, ả tiến lên đẩy vai của Nhiên Nhiên khiến cô lùi về phía sau cũng may có tay của Sở Bắc Thần đỡ lấy eo cô từ phía sau, việc này khiến cho Tố Cẩm Trúc tức đến đỏ mắt.

- Bắc Thần à, anh sao lại chạm vào nó cơ chứ, nó vừa tông phải anh đó, anh không trừng trị nó thì thôi mà còn đỡ nó làm gì ?

- Chỉ là cú va chạm nhẹ, em không cần phải làm ầm lên như vậy làm gì, cô ấy va chúng anh chứ không phải em, nên em không cần phải làm căng lên như vậy.

- Bắc Thần anh...

- Đi thôi, chúng ta đừng đứng đây nữa, em trai tôi đứng bên khu vực đầu kia cơ, chúng ta đứng xa nó quá nên không thấy nó là đúng rồi.

- Ừm vậy chúng ta đi thôi.

Kiều Nhiên Nhiên đã rời đi khi mà bọn họ đang nói chuyện với nhau rồi, cô cũng đã xin lỗi rồi với lại cũng chẳng có bị thương tích gì, việc nói mua thuốc cũng chỉ nói cho có lệ người cần mua thuốc là cô đây này, tông mạnh quá muốn u cả cái đầu luôn rồi, Tố Cẩm Trúc thấy Sở Bắc Thần vì con nhỏ đó mà lạnh giọng đi với ả khiến ả tức mà không làm gì được, vì lời của Sở Bắc Thần ai mà dám cãi lại cơ chứ, nhưng để cho con nhỏ đo đi không thật là bực mình.

Anh mắt Sở Bắc Thần nhìn con đó là ý gì chứ, thích nó sao, không bao giờ Sở Bắc Thần la của Tố Cẩm Trúc này một con nhãi ranh mà cũng đòi dành với ả sao, liệu có đủ trình không, đúng là xui xẻo mà tự dưng phải đến đây đón thứ không ra gì của bạn anh ta, lại còn đụng phải cái thứ ngứa mắt quyến rũ đàn ông nữa chứ, tức quá mà.

- Ba mẹ con mua nước cho ba mẹ rồi ạ, ba mẹ uống đi.

- Của cậu nè Duật Thừa, cậu gọi được cho anh trai cậu chưa ?

- À anh ấy đang qua đây, tại anh ấy đứng khu vực xa hơn chúng ta nên không thấy, tớ đã gửi vị trí cho anh ấy rồi.

- Đó như vậy có phải nhanh hơn không, chứ mất công đứng đây chờ lâu như gì ấy.

- Nhiên Nhiên đầu tóc cậu sao bì xù lên vậy ?



- À vừa nãy đi mua nước về tớ chạy nhanh quá xong né người thế là đâm sầm vô một người đàn ông, ngực chú ấy làm bằng thép hay bê tông hay sao đó cứng muốn chết.

- Thế con có sao không Nhiên nhi, sao mà bất cẩn vậy đi đứng bình thường được rồi, chạy làm gì không biết, cái tính hiếu động của con mẹ hết nói nổi mà.

- Hihihi...cũng không sao mẹ ạ, chỉ đau một chút là sẽ hết ấy mà.

Lúc này nhóm người Phó Duật Hành cũng đã tới, anh em nhà họ Phó gặp lại nhau sau từng ấy năm khiến người ta cảm lạnh thiệt chứ, chỉ ôm nhau có một cái thôi vậy trời ủa rồi cảnh khóc như mưa trong tưởng tượng của tất cả mọi người đâu ta.

Hay là hai anh em nhà này có xích mích hả trời, nhưng làm sao có ai biết họ là hai người đàn ông mà đã là đàn ông thì phần thể hiện cảm xúc sẽ có phần mạnh mẽ hơn phụ nữ, nên hai anh em họ chỉ là vui mừng khi thấy anh trai mình vẫn rất tốt và đứa em trai của mình bây giờ đã khác xưa và trưởng thành hơn nhiều.

- Chúc mừng em đã hoàn thành xuất sắc khóa du học của bản thân mình, anh rất tin tưởng ở đứa em trai này của mình.

- Dạ vâng anh hai, em đã nói sẽ không làm anh thất vọng và em sẽ chứng minh cho anh thấy bản lĩnh của em mà đúng không anh.

- Vậy thì anh muốn mời một cậu du học sinh tài năng, bản lĩnh như thế này về tập đoàn làm việc được không, nếu em từ chối chứng tỏ là em chê tập đoàn của anh rồi.

- Hahaha...thằng em này còn phải học tập ở chỗ anh nhiều rồi anh trai à !

- À đúng rồi, anh quên nói với em, có thể là hồi đó em còn nhỏ xíu quá nên không nhớ cậu ấy là ai thôi, Sở Bắc Thần người bạn chí cốt của anh.

- Dạ em chào anh Sở.

- Chúc mừng cậu đã hoàn thành tốt sứ mệnh của mình, chúc cậu thành công trên con đường sắp tới.

- Còn đây là cô bạn ngày nhỏ của em, hồi đi học em hay đi chơi cùng với bạn ấy đó, Tố Cẩm Trúc chắc giờ này sợ em không nhớ rồi.

Nghe anh trai mình nói bản thân mình có cô bạn thân chơi cùng từ nhỏ mà Duật Thừa ngỡ ngàng, có thể anh không nhớ Sở Bắc Thần tại vì anh ít khi gặp nên sẽ không nhớ nổi mặt, nhưng còn về bạn chơi chung từ nhỏ thì không thể nào, anh đời nào chơi với người như này ăn mặc chả giống ai, nước hoa thì xịt muốn ngộp thở hên là ở ngoài này thoáng đó, chứ mà trong phòng kín chắc xỉu tại chỗ quá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.