2 tháng sau, thương thế trên người Thượng Quan Sở hoàn toàn khỏi hẳn.
Buổi tối, Thượng Quan Sở vội vàng ăn cơm xong liền kéo Diệp Thanh Linhvề phòng, đúng lúc này, Thượng Quan Diệp luôn say ngủ trong xe trẻ emđột nhiên khóc lớn lên.
Diệp Thanh Linh cười khúc khích đi đến bên xe trẻ em, đưa tay ôm lấy đứa bé, nói: “Tiểu Diệp của chúng ta đói bụng sao?”
"A!" Thượng Quan Diệp mới ba tháng đột nhiên cười ra tiếng.
Diệp Thanh Linh dịu dàng cười: “Được, chúng ta đi bú sữa nha.” Nói xong liền ôm con về phòng.
Thượng Quan Sở cho con trai một cái nhìn trắng trợn, bĩu môi đi theo sau 2 mẹ con. Sau khi vào phòng, lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh cho con búsữa, nhìn bộ dáng con ăn được vị ngon, vẻ mặt oán thán nói: “Em định đút sữa đến khi nào?”
“Sau khi được nửa tuổi sẽ không cần cho bú sữa.” Diệp Thanh Linh biếtanh lại đang suy nghĩ bậy bạ gì đó, vẻ mặt thờ ơ nhìn khuôn mặt tuấn túmang theo tà khí.
Thấy con trai một bộ dáng ăn no thỏa mãn, đoạt lấy con trai, nhanh chóng đi đến cửa phòng, nhanh chóng mở cửa, gặp Trương Đình Đình vừa lên lầuđến phòng sách, kiên quyết ném đứa bé cho Trương Đình Đình, nói: “Ômlấy.”
Trương Đình Đình ngơ ngác nhìn đứa bé đột nhiên xuất hiện trong tay,nhìn về phía Thượng Quan Sở kêu: “Này! Thượng Quan Sở, sao anh có thểném Tiểu Diệp Tử cho tôi chứ?” Nhớ tới bộ dáng giống như ném gánh nặngvừa rồi của anh, trong lòng cô nhịn không được đồng tình với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2015960/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.