Thượng Quan Diệp một tuổi, hôm nay nhà họ Diệp có thể nói là náo nhiệtkhác thường, sáng sớm, Trương Đình Đình ôm một đống quà đến trước mặtThượng Quan Diệp, cười ha ha đùa với Thượng Quan Diệp đáng yêu, “TiểuDiệp Tử, gọi dì Đình”
Thượng Quan Diệp nhìn quà trước mắt, vui mừng chỉ thiếu nháy mắt nhìnTrương Đình Đình. Trương Đình Đình lập tức hiểu được, nâng tay yêu chiều sờ lên cái mũi nho nhỏ, nói: “Ha ha, dì Đình biết Tiểu Diệp Tử thíchcái gì mà.” Nói xong từ trên người lấy ra 2 tờ trăm giá trị lớn quơ quơtrước khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn.
“Ha ha…” Thượng Quan Diệp cười khanh khách, đánh về phía Trương Đình Đình, nũng nịu kêu: “Dì Đình.”
Trương Đình Đình đưa tiền cho Thượng Quan Diệp, ôm lấy cậu, cười nói:“Dì biết Thượng Quan Diệp của chúng ta yêu tiền nhất.” Từ nửa năm trướcThượng Quan Sở lấy tiền dụ dỗ cậu trở đi, Thượng Quan Diệp đặc biệt cảmthấy hứng thú với tiền, cho đến bây giờ 1 tuổi, cậu có thể đi bộ có thểnói, chỉ cần có người trả thù lao, cậu chắc chắn sẽ cười đến đôi mắt nhỏ híp lại.
Thượng Quan Sở từ trên lầu đi xuống, thấy Thượng Quan Sở cầm hai tờ tiền trong tay, hơn nữa còn nũng nịu kêu dì ĐÌnh, không khỏi cười ôm lấy con trai từ trong tay Trương Đình Đình, cười nói: “Tiểu Diệp Tử của chúngta lại lừa tiền sao?” Phải biết rằng nửa năm qua, thằng nhóc này lừakhông ít tiền. Hơn nữa thường xuyên xem tiền lừa được là món đồ chơiđùa, có khi còn có thể ôm ‘món đồ chơi’ đặc biệt này đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2015959/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.