Trương Đình Đình chạy đến bệnh viện, trước an ủi Diệp Thanh Linh, rồi mới thăm Đường Tử.
Mới đến cửa phòng bệnh, chợt nghe giọng nói mắng chửi ác liệt của hộ lý, “Lớn như vậy rồi, sao còn tiểu ra quần? Cậu ngu à! Đến WC cũng khôngbiết ngồi.” Nam hộ lý vừa mắng vừa quét, lộ ra khuôn mặt nhăn nhó nhưbánh quẩy.
Đường Tử vẫn một bộ dáng ngây ngốc, vẫn không ngừng thì thạo tự nói,“Con là con trai mẹ, con là con trai mẹ.” Anh vừa nói nước mắt cũng chảy xuống, đến mình tiểu ướt quần dài cũng không biết.
Hộ lý dọn dẹp xong, liền mạnh tay thay quần dài cho Đường Tử, vì trênđùi anh bị thương, hộ lý trực tiếp cầm kéo cắt rách quần dài. Nhìn anhvẫn không nhúc nhích, hộ lý thở dài ra ngoài, muốn tìm cái khăn tắm gìđó thay cho quần dài, cho dù anh lại tiểu ướt quần dài cũng dễ dàng thay cho anh.
Hộ lý ra ngoài liền tiện tay dùng chăn che lại nửa người dưới trầntruồng của anh. Đúng lúc này, Trương Đình Đình cùng Tô Phi gặp hộ lýmắng chửi xa xả ra ngoài. Hộ lý nhận ra Tô Phi, còn cung kính chào hỏianh, rồi mới đi.
Trương Đình Đình vào cửa, liền thấy Đường Tử ngơ ngác ở trên giường lầmbầm lầu bầu, trong phòng bệnh không chỉ có mùi thuốc sát trùng, mà còncó mùi nước tiểu nồng nặc, nghe được tiếng hộ lý mắng, cô biết đã xảy ra chuyện gì. Mày không tự giác nhíu lại, đi đến bên cạnh Đường Tử, dịudàng nói: “Đường Tử, là mình Đình Đình đây, cậu nghe được mình nói sao?”
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-quyen-ru-cua-thu-linh-ba-dao/2015961/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.