Sau khi liếc nhìn vẻ mặt Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt mở miệng khẽ nói: "Nếu không thì, em ở đây chờ anh, một lát nữa anh sẽ đến."
Giọng nói trầm ấm mềm mỏng khiến trong lòng Lâm Nhược có loại rung động mà Kha Trạch Liệt chắc chắn không biết đến, ngay từ đầu cô đã lựa chọn làm nhà thiết kế thời trang vì để thiết kế váy cưới, nhưng sau cùng lại trời xui đất khiến thế nào không thành công, trái lại lại trở thành nhà thiết kế âu phục, còn có danh tiếng không nhỏ trên thế giới.
Dù làm khác ngành nhưng cũng khiến cô mãn nguyện theo một cách khác, vẻ mơ hồ trên mặt Lâm Nhược khiến Kha Trạch Liệt hoài nghi cô vốn dĩ không hề để tâm đến lời anh nói, kéo cô vào trong vòng tay, hành động này gần đây như đã thành nghiện mất rồi.
"Ở đây chờ anh, đừng có chạy lung tung, biết không?" Lâm Nhược im lặng gật đầu, giống như đứa nhỏ đứng trước cửa hàng đồ chơi không chịu rời đi, tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, nhưng một câu cũng không lọt vào tai.
Kha Trạch Liệt rời đi rất nhanh, nhịp chân ngày càng nhanh hơn, không muốn để Lâm Nhược phải đợi chờ mình lâu, trong lòng kích động không biết Lâm Nhược lúc nhìn thấy anh mang bất ngờ đến sẽ có vẻ mặt gì, có khi nào cô sẽ cảm động vô cùng muốn lấy thân báo đáp không? Thôi bỏ đi, chỉ cần cô không nghĩ đến chuyện ly hôn là tốt rồi.
Vốn dĩ đã nói chờ cô về nhà làm cơm, không ngờ lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-on-ton-cua-trung-ta/3064320/chuong-76-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.