Tiêu Lạc đang ngồi thư thái đọc sách trong phòng khách thì bất ngờ nghe lạch cạch của tiếng mở cửa, cô ngừng động tác đọc sách lại khẽ ngước lên nhìn xem.
Trước mắt là Lăng Bạch Ngôn nhưng anh lại mang sát khí lại đằng đằng đi vào, cô thấy vậy vội vàng đứng lên toan định đi về phòng nhưng cô lại tinh mắt thấy một bên khóe môi của anh có vệt máu đã khô.
Ánh mắt lo lắng xen lẫn đau lòng hiện rõ trên nét mặt xinh đẹp của Tiêu Lạc, trái tim cũng trở nên kích động cô nhảy dựng dựng như đười ươi mà vội đi nhanh đến chỗ Lăng Bạch Ngôn, khẽ đưa tay chạm vào gương mặt của anh giọng run run lên tiếng.
_ Bạch Ngôn, sao khoé miệng anh lại có máu vậy ? là có ai đánh anh sao
_ Tránh ra !
Lăng Bạch Ngôn chán ghét hất mạnh tay cô ra, ánh sáng hổ phách thập phần ghét bỏ khi bị Tiêu Lạc đụng chạm, anh nhướng mày lạnh lùng lên tiếng.
_ Tôi nói rồi, sự quan tâm của cô chỉ khiến tôi cảm thấy gánh nặng thêm mà thôi, nhưng cũng nguyên do tất cả vì cô mà tôi bị đánh thành bộ dạng này
Hừ !
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn hừ lạnh một tiếng lách người qua Tiêu Lạc lạnh lùng bước lên lầu, mắt nhìn theo bóng lưng của anh rời đi mà lòng cô trở nên hụt hẫng bội phần, Tiêu Lạc yếu ớt cười khổ.
" Anh chán ghét em đến như vậy sao ? Bạch Ngôn"
Tiêu Lạc khẽ ngẫm nghĩ trong lòng rồi lại tự cười nhạo báng chính bản thân mình, cô khẽ thở hắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/274211/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.