Lăng Bạch Ngôn sau khi đã thỏa mãn nhu cầu xong, anh mặc lại quần áo cho chỉnh tề rồi nhanh chóng rời khỏi phòng của Tiêu Lạc và không thèm đoái hoài đến thân thể nhơ nhuốc của cô. Nhưng trước khi rời đi anh còn không quên bỏ lại vài câu lạnh tanh nói.
_ Nhớ uống tránh thai vào, tôi không muốn có con với người như cô
Nhìn bóng lưng vững chắc của Lăng Bạch Ngôn đang dần khuất đi mà tâm trạng cô trở nên tồi tệ, Tiêu Lạc nằm bất động trên giường không hề nhúc nhắc nhưng hai bên hốc mắt bắt đầu ửng đỏ lên, nối tiếp là hai hàng nước mắt giọt xuống.
Tại sao vậy ? ông trời muốn cô như thế này mới hài lòng sao ? rốt cuộc cô đã làm điều gì sai mà phải chịu đựng những chuyện không vui mà chỉ nhận toàn đau khổ thôi vậy.
Đã có những lúc Tiêu Lạc mong mình không nên tồn tại trên thế gian này, để rồi mỗi đêm lệ tràn khoé mi.
_ Liệu lòng mình có bình yên hơn nếu trốn chạy thế gian này ?
Tiêu Lạc khẽ nở nụ cười nhạt nhòa vì những đau thương chồng chất giữa những tháng ngày tươi đẹp qua. Thật sự nhiều lần cô rất căm ghét bản thân mình vì chẳng thể đón nhận yêu thương, dù là vậy nhưng cô vẫn sẽ cố gắng đứng dậy bước tiếp.
Đêm tối mịt mù không chút ánh sáng Tiêu Lạc không nên quen với nó nhưng nó lại quá đỗi thân quen, nên cô như thể mà vào giấc mộng. Sẽ ổn thôi, cho dù nỗi đau này khiến cô như tan biến hay khắp nơi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-dang-thuong-cua-lang-tong-bang-lanh/274210/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.