Huyền Minh đưa Ngọc Trúc đến tận gốc cây lê già, từ chỗ này rẽ phải rồi đi thêm mười phút nữa thì sẽ nhìn thấy cánh cửa lớn của điện Thạch Lựu.
Trước khi Huyền Minh xoay người rời đi, Ngọc Trúc khẽ níu lấy vạt áo của hắn, ngượng ngùng hỏi:
" Liệu chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ? "
Huyền Minh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô, hắn mỉm cười: " Nếu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại! " rồi rời đi!
Ngọc Trúc lê từng bước chân nặng nhọc đi đến điện Thạch Lựu, cô khẽ đưa tay lên cảm nhận nhịp tim của mình, hình như trái tim này đã biết rung động mất rồi! Nó không sống như cái cách mà cô từng dành cho Việt Anh, một cảm giác mới lạ và xao xuyến như ánh nắng mai. Mà chính là cảm giác như muốn được cùng đối phương ở bên cạnh nhau, chia sẻ với nhau những thứ nhỏ nhặt nhất, đến hết cuộc đời.
Nghĩ như vậy, đôi má của Ngọc Trúc ửng hồng e thẹn.
Chợt cô nhìn thấy Lưu Phán Quang đang nhanh chân bước ra khỏi điện Thạch Lựu, ánh mắt hắn còn nhìn xung quanh như thể sợ ai đó phát hiện ra vậy.
Vừa nhìn thấy Ngọc Trúc đang nhìn mình, hắn giật mình một cái, rồi giây sau đó đã trở lại bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngọc Trúc mặc dù tò mò làm sao mà hắn hay lui đến điện Thạch Lựu đến như vậy, chẳng lẽ hắn rất rãnh sao? Nhưng cô đã nhanh chóng dẹp cái thắc mắc ấy sang một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443559/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.