Huyền Minh cười khẩy một cái: " Cho dù ngươi có ăn thêm một trăm viên huyết châu đi chăng nữa thì cũng không thể làm khó được ta! "
Con ma mở to mắt ngạc nhiên: " Làm sao… làm sao mà ngươi biết…"
Chưa kịp để con ma nói hết câu, Huyền Minh đã thẳng tay rút thanh kiếm ra khỏi người nó, làm cho nó hóa thành một đống tro đen rơi xuống mặt đất.
Có lẽ cho đến lúc chết đi, con ma da ấy cũng không biết được rằng bản thân nó đã chạm phải một nhân vật lớn đến mức nào! Người mà chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, cũng đủ khiến cho nó tan thành tro bụi, ngàn kiếp không được siêu sinh!
Huyền Minh lạnh lùng đi về phía Ngọc Trúc, trực tiếp bỏ qua Việt Anh đang nằm thoi thóp trên mặt đất. Hắn dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết rằng cái tên này có ý gì đối với Ngọc Trúc. Lần này ra tay cứu Việt Anh một mạng thì cũng xem như nể tình bà Phước đã chăm sóc hắn vậy!
Ngọc Trúc vừa được Huyền Minh thả ra thì nhanh chóng chạy đến chỗ Việt Anh, nhìn toàn thân hắn đầy máu, cô vừa lo lắng cho hắn vừa không biết nên ăn nói với bà Phước như thế nào đây!
Bất giác Việt Anh mở to mắt ra, hắn nhìn chòng chọc vào Ngọc Trúc, miệng nở một nụ cười quái dị. Rồi đưa tay lên siết lấy cổ của cô. Vẫn là cái chất giọng ấy, nhưng không còn là chất giọng ngọt ngào mà Việt Anh vẫn thường hay nói chuyện nữa, mà thay vào đó chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443558/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.