Đến tận sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã ló dạng, những tia nắng ấm áp nhảy nhót khắp mọi nơi, đánh thức những bông hoa đang ngủ say trong khu vườn nhỏ mà Huyền Minh vẫn chưa tỉnh lại.
Ngọc Trúc vì lo lắng cho hắn mà đã thức dậy từ sáng sớm, cô đứng trầm ngâm từ nãy đến giờ, sau một lúc thì mới quyết định lay động Huyền Minh vẫn còn đang nằm im lìm trên giường.
Cô lay một cái, rồi lại lây thêm mấy cái nữa, nhưng người kia vẫn không có một chút động tĩnh gì, toàn thân của hắn lạnh băng như một cục nước đá.
Ngọc Trúc hốt hoảng chạy đi gọi bà của Việt Anh đến xem như thế nào. Bà lão xem xét một chút rồi nói với Ngọc Trúc:
" Cậu ta không sao đâu! Chỉ là cơ thể đã quá kiệt sức rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ tỉnh lại thôi! Bây giờ ta sẽ bốc cho cậu ta một thang thuốc bổ, cháu giúp ta đi sắc thuốc! "
Ngọc Trúc gật đầu, cô đứng chờ bà lấy một lượt mấy vị thuốc rồi cho vào một cái gói giấy nhỏ. Bà chỉ tay về phía sau nhà, ở đó có một gian bếp nhỏ, cô có thể xuống đó mà nấu thuốc.
Ngọc Trúc đi theo hướng tay của bà, cô thành thạo nhóm lửa bằng mấy cây củi nhỏ được để sẵn bên cạnh. Dù sao thì nhà của cô cũng không phải thuộc dạng giàu có gì cả, cũng chỉ là dạng đủ ăn đủ mặc mà thôi, cho nên đối với Ngọc Trúc, mấy việc này cũng không khó khăn hay xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443554/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.