Đến tận tối muộn, Huyền Minh vẫn chưa tỉnh lại. Ngọc Trúc ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, thật kì lạ là càng nhìn cô lại càng cảm thấy rất quen thuộc, giống như cả hai người bọn họ đã gặp nhau từ trước rồi vậy. Nhưng vẫn là không nhớ rõ là đã gặp ở đâu? Gặp khi nào?
Lúc nãy Việt Anh có đến bảo cô hãy đi ngủ đi, nhưng Ngọc Trúc cũng chỉ cười cho có lệ, rồi không nói gì thêm. Từ cái giây phút cô nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Việt Anh khi đánh nhau với con ma da kia, thì trong lòng của cô hình như xuất hiện một bức tường vô hình đối với hắn. Lúc ấy, hắn giống như là một con người hoàn toàn khác vậy! Không phải là chú thỏ trắng hay e dè mắc cỡ mà cô từng biết. Trong cô dâng lên một loại cảm giác kì lạ, cái cảm giác này nói cho cô biết rằng, bản chất lúc trưa hôm nay của Việt Anh mới chính là con người thật của hắn!
Cơn gió lạnh của màn đêm luồn qua khe cửa sổ, nơi cô đang ngồi, ngồi bên cạnh hắn. Chẳng hiểu sao lúc này Ngọc Trúc lại buồn ngủ đến như vậy, hai mí mắt cứ muốn ôm chặt lấy nhau, cuối cùng cô cũng không chịu nổi mà gục xuống bên cạnh giường của Huyền Minh.
Trong giấc mơ, cô nhìn thấy một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, trên tay có đeo một chiếc lắc vàng. Thiếu nữ vui vẻ chạy vào bên trong một ngôi điện lớn, xung quanh có rất nhiều lính canh giữ, nhưng không ai ngăn cản bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nho-cua-diem-vuong-dai-nhan-/3443553/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.