Bá Tùng nhếch miệng cười: “Minh Quân, xem ra anh vẫn nóng nảy như thế!”
“Cậu cũng nên xem xét lại cách sử dụng người.” Minh Quân không thèm đáp lại Bá Tùng mà quay sang nói với Võ Duy Hoàng.
Duy Hoàng thở dài: “Trước kia cô ta không vậy, vả lại đó là bạn thân với chả bạn tốt của ai kia nên em mới miễn cưỡng nhận cô ta vào.”
Ngọc Ly trợn mắt: [Mẹ nó, con điên kia tự biên tự diễn, bà đây còn chưa bao giờ nói gì nhé!]
Trọng Đạt bật cười, liếc nhìn sang Ngọc Ly rồi thâm ý nói: “Cậu nên nghĩ cho kỹ.”
Ngu như vậy bảo sao tay còn chưa được nắm.
Mỗi người nói một câu xong thì Khánh Vi cũng đã quay lại cùng giám đốc an ninh, trên trán anh ta đang nhễ nhại mồ hôi cứ như là vừa phải chạy bộ cả một chặng đường dài.
Ngọc Ly nhìn ra thái độ thong dong của Khánh Vi liền mỉm cười. Đúng là nhanh tay, nhưng cô ta không biết bản thân mình như vậy lại càng đắc tội nhiều người.
“Tổng giám đốc!” Anh ta cúi người chào Võ Duy Hoàng rồi gật đầu chào những người khác, anh ta không biết rõ danh tính nên chưa biết xưng hô như thế nào.
“Cậu gọi bên kỹ thuật chuyển đoạn phim từ các góc camera tại vị trí này trong vòng ba mươi phút tới đây.” Duy Hoàng liếc nhìn bộ dáng anh ta rồi nói.
“Vâng ạ.” Giám đốc an ninh khó hiểu lấy điện thoại gọi đi một cuộc, chưa đầy hai phút sau máy anh ta đã báo có tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai/3478154/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.