Dương Khiết Yên trợn tròn mắt nhìn Lâm Dục Thần, đôi mắt long lanh xinh đẹp ngân ngấn nước run rẩy cất giọng.
"Thần! Anh...anh không còn nhớ em sao? Em là Tiểu Yên, Tiểu Yên của anh đây!"
Lâm Dục Thần vẫn tĩnh bơ lắc đầu, đôi mắt lạnh nhạt quét lên mặt cô.
"Tiểu Yên nào? Cô nói gì vậy?"
Dương Khiết Yên khóc rống lên oán trách.
"Anh là tên đáng chết, anh nói sẽ không bao giờ bỏ em mà? Sao bây giờ quên đi em rồi. Anh là cái đồ không giữ lời hứa, em ghét anh!"
Thái độ của anh vẫn lạnh lẽo như thường, không thèm nhìn cô nữa, nhắm mắt lại lười biếng buông lời.
"Nếu đã ghét tôi thì mau cút khỏi đây, thật phiền phức!"
Đau lòng trước thái độ hờ hững của anh, Dương Khiết Yên càng khóc lớn hơn đến đinh tại nhứt óc, lên leo lên người Lâm Dục Thần ôm thật chặt.
"Em sẽ không đi đâu hết, anh đừng hòng chối bỏ trách nhiệm! Em sẽ đeo bám đến khi anh nhớ lại thì thôi!"
Tiếng cười trầm thấp từ trên đầu cô vọng xuống, lập tức cảm nhận bàn tay ấm áp xoa lên đầu mình, giây sao bị anh gõ nhẹ vào đầu.
"Ngốc!"
Dương Khiết Yến rời khỏi lồng ngực ấm áp, to mắt ngước nhìn sững sờ.
"Anh...anh là đang lừa em?"
Lâm Dục Thần vẫn không nhịn được ý cười trên khéo môi, bàn tay ấm áp vẹo một cái lên mặt cô.
"Bảo bối ngốc của anh à, sao em chẳng thông minh lên chút nào vậy? Em là đâm vào ngực chứ không phải đầu anh đâu, thế mà vẫn bị lừa!"
"Em..."
Cảm xúc trong cô quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765355/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.