Mặt trời dần lên cao, thời tiết thấp hơn cả 10 độ, Dương Khiết Yên co rúm nằm trong lòng Lâm Dục Thần. Tuy có hơi ấm của anh cùng chiếc chăn dày cọm nhưng vẫn bị sốt nhẹ vì cả buổi dầm tuyết hôm qua.
Lâm Dục Thần vô cùng lo lắng cho bác sĩ đến nơi khám kĩ lưỡng, mặc kệ sức khỏe không tốt chăm sóc cô từng chút một.
Nhìn cô gái khuôn mặt hốc hác thiếp đi, mày anh vẫn chau chặt cất bước ra ngoài.
"Cậu dám để cô ấy quỳ dưới tuyết?"
Ngồi trên ghế sô pha nhìn Khương Đạt đang đứng đấy, anh không hài lòng cất lời.
Trước giờ những điều hắn làm luôn vừa ý anh nay lại mắc một sai lầm trầm trọng thế này.
Tính cách Khương Đạt rất ngay thẳng và dễ nóng giận khác một trời một vực với Giang Tuấn, tinh tế để ý đến cảm xúc của người khác.
"Xin lỗi lão đại! Nhưng cô ta đã đâm anh, em không thể mắt nhắm mắt mở ngó lơ!"
Nhếch môi đầy lạnh lẽo, anh lên giọng.
"Tôi tin cậu theo tôi bao năm qua biết những gì nên làm, những gì không nên làm. Từ điển của tôi không có hai từ "xin lỗi", theo quy tắt giáng chức, đợi đến năm sau mở cuộc tranh chức vị trong bang, cậu có thể tự sức khôi phục!"
"Lão đại!"
Trong lòng Khương Đạt đầy bất mãn, vì một người phụ nữ, anh có thể không nể tình hắn là cánh tay đắc lực bao nhiêu năm nay.
Điều này cũng nhằm cảnh cáo thuộc hạ của anh phải dành một sự tôn trọng đối với Dương Khiết Yên bởi cô chính là nữ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765356/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.