Thấy Dương Khiết Yên trở thành như thế, Jame hiểu cô đã nhớ lại tất cả, chỉ nói với cô một câu.
"Căn biệt thự ở Bán Sơn, đó chính là cơ hội cuối cùng của cô!"
"Anh nói gì?"
To mắt nhìn anh ta nhưng Jame không hề đáp lại cô, bình thản ngồi xuống ghế làm việc.
Dương Khiết Yên hiểu ra, liền đứng dậy, trước khi đi không quên cảm ơn Jame một tiếng.
Khi cô đến Bán Sơn đã là buổi chiều, nơi này thật hoang vu và hẻo lánh, thấy căn biệt thự đằng xa, Dương Khiết Yên vô cùng vui mừng nhanh chân đi đến đó, nhưng lúc đến cổng đã bị hai tên canh gác chặn lại, thô lỗ quát.
"Cô là ai mà dám đến đây? Cút đi trước khi chúng tôi động thủ!"
Dương Khiết Yên nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ có chút lo sợ, cô cất lời.
"Tôi muốn gặp Dục Thần! Làm ơn cho tôi vào trong đi!"
Hai tên đàn ông nhìn nhau nhăn mặt, nghi ngờ cô gái trước mắt, chẳng biết là ai mà có gan gọi tên lão đại của bọn họ thân mật đến thế.
Họ vẫn đanh mặt không cho vào, Dương Khiết Yên nài nỉ cầu xin.
"Làm ơn cho tôi vào đi mà, tôi muốn xem tình hình của Dục Thần!"
"Có chuyện gì vậy?"
Nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài, Khương Đạt bước ra xem xét, khó chịu khi nhìn thấy Dương Khiết Yên.
"Cô đến đây làm gì?"
"Làm ơn cho tôi gặp Dục Thần có được không, xin anh đấy!"
Khương Đạt nhếch môi chết giễu.
"Ha! Đâm lão đại rồi bây giờ đến nhận lỗi? Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765354/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.