"Xin lỗi nhé, tôi có chồng rồi...chồng tôi hung dữ lắm, cô chen chân vào không được đâu."
"Tuy tôi rất thích người đẹp nhưng tôi sợ bị làm 'thịt' lắm."
Hạ Nghiên chớp chớp đôi mắt, dứt lời còn làm ra vẻ tiếc nuối.
Quả thật Hạ Nghiên đang tiếc nuối không thôi, bản tính vốn đã háo sắc, người nào có nhan sắc kể cả trai lẫn gái cô đều mê tít quên cả đường về.
Người đẹp ngẩn người, cô không nghĩ tới tình huống này, hoàn toàn không nghĩ đến Hạ Nghiên lại mất hết liêm sỉ như vậy.
Với lại chắc chắn cô cũng không hiểu câu cuối cùng Hạ Nghiên nói là có nghĩa gì cho nên mới bật cười.
"Haha..."
Nhưng rất ngu ngốc, bộ dạng này chẳng phải rất dễ bị đánh bại sao?
Tiếng cười the thé của người đẹp trước mặt càng khiến Hạ Nghiên tò mò hơn, cô mở to hai mắt nhìn người ta cười, không nhịn được cảm thán:
"Oa...người đẹp, cười xinh quá."
"Cô cười tiếp đi!"
Người đẹp nào đó lập tức im lặng: "..."
Có điên mới cười tiếp để làm thú vui cho người này.
Nhớ ra ý định ban đầu của mình, Tuyết Mai liền hắng giọng khôi phục lại bộ dạng van đầu, lúc này mới dồn trọng tâm vào vấn đề mà cô muốn nói.
"Hạ Nghiên."
"Cô ở đây một mình sao?"
"Anh Trần Duật đâu rồi?"
Cô bác sĩ tên Tuyết Mai này chính là học muội của Trần Duật hồi còn trung học, chính là dưới hắn một lớp, cô gái này không những có nhan sắc còn có học lực xuất sắc khỏi phải bàn cãi.
Có thể dùng câu 'Tài sắc vẹn toàn' để hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-chu-tich-yeu-nghiet/164198/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.