(68)
Đôi mắt đen láy của Tư Mộc cứ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân một lúc lâu, nhưng cô lại không hề mở miệng nói gì với Bạch Hạo Vân cả. Muốn nói, Tư Mộc cũng không biết mình phải nói cái gì bây giờ đây. Đôi mắt đen sâu, trong vắt kia thật xinh đẹp, thật sự khiến cho người ta phải cảm thấy rung động.
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của Tư gia kia, giọng nói vẫn mang theo sự dịu dàng ân cần hiếm người thấy được kia.
"Đừng giận nữa có được không? Em giận anh buồn lắm đấy!"
"Được không? Đừng giận nữa! Chỉ cần em không giận nữa, muốn anh làm gì cũng được."
Giọng nói của Bạch Hạo Vân mang theo sự nài nỉ, van cầu cực kì thành khẩn. Bạch Hạo Vân chỉ luôn muốn nhìn thấy một Tư Mộc luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mỉm cười, luôn luôn hạnh phúc chứ không phải lúc nào cũng buồn bã, giận dỗi như thế này.
Tư Mộc buồn bao nhiêu, trong lòng của Bạch Hạo Vân càng bứt rứt, khó chịu đến bấy nhiêu vậy. Thậm chí là Bạch Hạo Vân còn cảm thấy khó chịu hơn cả Tư Mộc cơ. Vì Bạch Hạo Vân rất sợ mỗi khi nhìn thấy Tư Mộc buồn hay là tức giận, mà bản thân của Bạch Hạo Vân anh lại chẳng thể làm gì cho cô được. Thế nên Bạch Hạo Vân lại càng cảm thấy khó chịu hơn, càng không yên tâm hơn.
Để khiến cho Tư Mộc cảm thấy vui vẻ, muốn Bạch Hạo Vân anh làm bất cứ điều gì cũng được ngoại trừ những việc phạm pháp hoặc trái với luân thường đạo lý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833096/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.