(44)
Lúc này đã hơn bảy giờ sáng rồi, mặt trời cũng đã ló rạng. Cả thành phố như bừng sáng, ánh sáng bao trùm cả không gian của cái thành phố rộng lớn này. Mặt trời đã nhô lên, từng tia nắng sớm mai len lỏi ở khắp nơi, xuyên vào những kẽ lách ở khắp mọi nơi.
Trong căn phòng được bài trí khá gọn gàng, tông màu chủ đạo là màu vàng gỗ kia, những tia nắng len lỏi qua những chiếc rèm che, dừng trên gương mặt của người con gái đang ngủ say kia, như là đang muốn đánh thức người đó dậy vậy.
Tư Mộc vẫn đang ngủ say thì bị ánh sáng mặt trời làm cho thức giấc. Tư Mộc lờ mờ mở mắt ra, phía trước cửa cô vẫn còn rất mờ ảo, cô chưa nhìn thấy được gì trước mắt mình cả. Tư Mộc vô thức đưa tay lên mặt, che đi những ánh sáng đang chiếu vào khuôn mặt của mình kia.
Tư Mộc ngáp một tiếng, cô vươn vai một cái cho gân cốt dãn ra. Có lẽ, cô đã ngủ một giấc thật lâu. Mãi một lúc sau, tầm nhìn của Tư Mộc mới trở nên rõ ràng, dường như đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Tư Mộc đưa tay dụi mắt mình để cho bản thân hoàn toàn tỉnh ngủ.
Tư Mộc ngồi dậy, cả người của cô truyền đến một cảm giác đau nhức, mệt mỏi, như là người vừa mới ốm dậy vậy. Tư Mộc mệt mỏi đưa tay xoa bóp hai bên vai mình, sau đó day day hai bên thái dương, rồi đến phần gáy của mình. Toàn thân đau nhức, cô chỉ có thể làm vậy để giảm bớt cơn đau trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833072/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.