(43)
"Còn nữa, nếu cậu không muốn ngủ thì lập tức biến về nhà cho tôi. Đừng có làm phiền người khác nghỉ ngơi."
Ánh mắt của Bạch Hạo Vân sắc lạnh, nhìn chằm chằm Trình Mục Vĩ đang đứng ở phía kia. Đã có lòng tốt cho cậu ta ngủ lại đây, ấy thế mà cái miệng của Trình Mục Vĩ cứ liên tục lải nhải, không cho người khác ngủ hay gì? Không ngủ thì lập tức biến để cho người khác còn ngủ.
Trình Mục Vĩ sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt nhăn lại mang theo một phần sợ hãi. Trình Mục Vĩ chắp hai tay lại với nhau để trước ngực mình, giọng nói phát ra như đang cầu xin Bạch Hạo Vân.
"Ấy anh hai của tôi ơi, làm người ai làm thế? Tôi đã vất vả chạy đến đây rồi, mệt mỏi lắm, làm ơn đừng đuổi tôi đi như vậy chứ."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng của Trình Mục Vĩ đang không ngừng oán hận, không ngừng mắng chửi cái người tên Bạch Hạo Vân đang đứng trước mặt của Trình Mục Vĩ anh. Hừ, người gì đâu mà độc ác thế không biết. Chơi với nhau nhiều năm như vậy, vẫn chẳng chịu nể tình một chút nào cả. Bạch Hạo Vân, tôi thật muốn đập chết cậu. Suốt ngày lấy điểm yếu của tôi ra doạ tôi.
Ánh mắt của Trình Mục Vĩ nhìn Bạch Hạo Vân như là đang oán hận vậy. Nhưng Bạch Hạo Vân dường như vẫn không thèm quan tâm đến Trình Mục Vĩ đang nghĩ cái gì. Bạch Hạo Vân chỉ lẳng lặng quăng cho Trình Mục Vĩ một cái nhìn sắc lạnh, khiến cho người nào đó phải lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833071/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.