(45)
"Vậy tối qua, là anh chăm sóc cho tôi?"
Tư Mộc ngây ngốc, đôi mắt long lanh của cô trông vô cùng đáng yêu ngước mắt nhìn Bạch Hạo Vân. Chân mày của Tư Mộc vẫn hơi nhướn lại, cô vẫn không tài nào tin nổi tối hôm qua bản thân của mình bị bệnh, khiến cho Bạch Hạo Vân phải thức cả đêm chăm sóc cho bản thân mình.
"Không phải tôi thì còn ai nữa?"
Bạch Hạo Vân gõ nhẹ lên trán của Tư Mộc một cái, trên gương mặt mệt mỏi kia đã xuất hiện một nụ cười ngày càng đậm nét. Bạch Hạo Vân rất hiếm khi cười, nhưng một khi đã cười thì trông Bạch Hạo Vân anh cực kỳ đẹp trai.
Tư Mộc im lặng không nói gì, cô chỉ nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân nhưng lại không lên tiếng. Hóa ra, tối hôm qua cô thật sự bị bệnh. Còn khiến Bạch Hạo Vân anh phiền lòng thức cả một đêm để chăm sóc cho mình. Thảo nào trông Bạch Hạo Vân lại mệt mỏi như vậy, hóa ra là chỉ chợp mắt được một lúc thì bị Tư Mộc cô gọi dậy.
Không hiểu sao, khoé mắt của Tư Mộc bỗng dưng cảm thấy cay xè. Đôi mắt cô hơi ửng đỏ, một vài giọt nước mắt suýt chút nữa thì rơi ra bên ngoài rồi. Tư Mộc dường như là rất xúc động.
Bạch Hạo Vân, sao anh lại tốt với tôi như vậy chứ? Chúng ta vốn chỉ là bạn bè, không có quan hệ máu mủ gì, nhưng tại sao anh còn tốt với tôi còn hơn cả người nhà của tôi nữa? Anh đã giúp tôi chữa trị khuôn mặt, giúp tôi nhìn thấy được ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833073/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.