(7)
"Cuộc đời tôi chính là như vậy đấy."
Tư Mộc nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy sự thê lương. Cuộc đời cô, nó thật là thất bại. Không có gì hết, toàn bộ mọi thứ đều thuộc về chị cô.
Bạch Hạo Vân im lặng không nói gì, chân mày cau lại, hai bàn tay siết chặt lại, tạo thành nắm đấm. Bạch Duệ Thần, tao mới đi có mấy năm, mày lại dám làm tổn thương Tư Mộc như vậy. Bạch Hạo Vân tao, nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, tuyệt đối không.
[.....]
Lại một ngày nữa trôi qua, hai ngày ở nhà của Bạch Hạo Vân, cô thấy thật áy náy. Cứ làm phiền người ta hoài như vậy, thật không tốt chút nào.
Cô mệt mỏi rời giường, tìm đường vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.
"Ngồi xuống ăn sáng đi, xong tôi đưa em đến một nơi."
"Anh định đưa tôi đi đâu?"
"Em cứ ăn đi. Đến nơi là biết mà."
Cô múc thìa cháo đưa lên miệng, vì cháo còn hơi nóng nên cô khẽ thổi cho nguội.
Sáng sớm, cô định thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng theo thói quen nhưng hình như Bạch Hạo Vân đã chuẩn bị xong hết rồi.
Không phải do anh ta nấu đấy chứ?
Chắc không đâu.
Nhà anh ta có người giúp việc mà.
Cô an phận ăn hết bát cháo anh đưa, trong bữa ăn không ai nói với nhau câu nào.
Ăn xong, cô khẽ hỏi anh ta:
"Anh định đưa tôi đi đâu vậy? Tôi bận lắm, hôm nay tôi phải đi tìm nhà ở."
Tay anh hơi sững lại, không nói gì.
Một lát sau, anh đưa mắt nhìn cô:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833035/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.