(8)
"Đây, em ăn đi."
Bạch Hạo Vân đẩy một đĩa đồ ăn tới gần phía cô.
Mùi thơm của thức ăn ập vào mũi cô, đúng lúc cô cũng đang rất đói, bụng đã đánh trống liên hoàn rồi.
Cô cúi đầu đưa thức ăn lên miệng, mấy món này đều là những món cô thích, tất nhiên phải ăn thật no rồi.
Nhìn cái bộ dạng ăn bất chấp, ăn như bị bỏ đói từ lâu, đột nhiên Bạch Hạo Vân lại cảm thấy buồn cười:
"Em ăn từ từ thôi không nghẹn, có ai dành mất của em đâu. Để mọi người nhìn thấy lại tưởng tôi bỏ đói em."
Tư Mộc lúc này mới nhận ra, tay cô bỗng chốc dừng lại, mặt đỏ bừng bừng.
Xấu hổ chết đi được!
Cô chu môi, hai bên má phồng lên rất đáng yêu:
"Tôi đang đói mà! Hơn nữa, đây toàn là những món tôi thích."
Bạch Hạo Vân nhìn cô cười cười.
Anh đặt một cốc nước vào tay cô:
"Thích thì cứ ăn thôi, hết lại gọi. Nhưng ăn từ từ thôi, không là đau dạ dày đấy."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, cúi mặt xuống, cố gắng ăn từ từ.
Bạch Hạo Vân nhìn cô đầy lưu luyến, không nỡ rời tầm mắt khỏi cô.
Ai bảo cô gái nhỏ này lại đáng yêu như vậy chứ?
Thật là muốn mang về nhà bọc lại giấu kín đi mà!
Ăn uống xong, anh đưa cô về nhà, hôm nay đến đây thôi, mai lại tiếp tục trị liệu.
Cuộc sống của cô vẫn cứ như vậy, bình yên, lẳng lặng trôi qua, đã hơn một tuần rồi.
Nhưng cô cứ cảm thấy bản thân mình thật là vô dụng, cứ ở không như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-mu-anh-la-nguoi-tot-nhat-the-gian/833036/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.