Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 18 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Trên chiếc thuyền gỗ của hồng trần, nước tựa định mệnh, gió tựa duyên phận, đưa kiếp người rong ruổi lênh đênh. Xuyên qua sương đêm, băng qua nắng tà, ta hỏi người: lạc trôi đã bao lâu? Mắt đưa tình, nhìn hồng trần duyên bạc, tâm khẽ khàng, nỗi tương tư si mê. Hất tay phủi bụi trần vương trên mi mắt, thân tơ lụa phất phơ nơi đỉnh thuyền, ta nhắm mắt ngẫm nghe gió trời xuyên tạc. Lòng nặng tình ngoan độc trở về từ đáy cốc, tay chưa nâng ly sầu, miệng chưa uống đắng cay. Mà lòng đã say. Thoáng bên tai, lời người ru trong mộng mị. Ta hồi tỉnh, mới biết mộng mị là trần gian. Khả Vi cảm giác thân thể như đang ở trên một chiếc thuyền gỗ, lạc trôi lênh đênh trên mặt hồ mênh mông, gió thổi làm lay chuyển đất trời, xung quanh chìm đắm trong bóng tối bao la. Bỗng nhiên, một làn gió lớn xuyên qua khe hở nhỏ, phát ra tiếng réo rít dị thường, hất lay mái tóc Khả Vi. Cô khe khẽ mở mắt, vài giây trôi qua, cô mới nhận ra bản thân đang ngửa người nằm trong một không gian nhỏ mờ tối. Vài đường ánh sáng mảnh khảnh phát ra từ những nút điều khiển trước mặt. Lúc này âm thanh du dương êm ái vẫn đang truyền đến, Khả Vi hiểu ra, những lời lẽ theo đuổi mình vào trong giấc mơ vừa rồi, chính là từ bài hát Thuyền Mộng này. Cảm nhận có một làn gió khác đang lùa vào, Khả Vi bất giác nheo mắt ngước nhìn lên, phát hiện ra cửa sổ trời trong xe đang hé mở, màu kính trong suốt giúp cô thấy được những ánh sao đêm lấp lánh xa vời vợi. Cảm giác cô đơn bỗng chốc dần rút đi... Ngước nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ. Bây giờ đã gần 8 giờ tối. Cô đã chợp mắt gần hai tiếng đồng hồ. Không hiểu là vì bản thân đã quá mệt mỏi, hay là vì ly trà an thần cô đã uống ở biệt thự của Minh Đông. Rất có thể là do cả hai. Đầu óc vẫn còn chút choáng váng. Khả Vi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Cũng đúng lúc này, cô mới nhận thức rõ, trong xe không còn ai khác. Không đúng...Anh đang ở đâu? Khả Vi vội chồm người ngồi dậy, chiếc áo khoác màu đen to lớn đang phủ trên người liền trượt xuống đùi. Áo khoác lưu lại mùi khói thuốc và cả mùi hương nước hoa. Ngẩng mặt, cô liền bắt gặp một bóng lưng đơn độc quen thuộc. Người đàn ông đang ngồi tựa trên mui xe. Cô thấy trên tay anh đang cầm một ly rượu. Từng làn khói mỏng lan tỏa ra từ thân thể anh, nhưng rất nhanh đã bị gió trời xua tan. Gió thổi làm lay chuyển mái tóc người đàn ông, cổ áo sơ mi khẽ phất phơi theo lực gió, để lộ một phần góc cạnh của chiếc cổ đầy nét nam tính. Rồi anh nâng tay, uống lấy một ngụm rượu. Khả Vi nhìn bóng lưng đó thật lâu. Cô chỉ có thể, ở một góc nào đó, dùng không gian, khoảng cách và cả bóng tối ở giữa hai người, mà say đắm nhìn trộm anh. Như cách chúng ta chiêm ngưỡng một nét đẹp dụ hoặc, ma mị nào đó. Không cưỡng lại được, nhưng cũng không muốn bị phát hiện ra. Trong tâm trí không ngừng mách bảo là có nguy hiểm đang rình rập, nhưng con tim lại không có cách nào mà điên dại lao vào. Là như vậy. Là cảm giác đọa đày trong khoái cảm. Là sợ hãi trong khát khao. Khiến cho con người không ngừng bi lụy mà muốn chinh phục. Khả Vi bất lực mỉm cười, cô rủ mắt nhìn xuống chiếc áo khoác trong lòng mình. Ta hồi tỉnh, mới biết mộng mị là trần gian. Thoáng nghe những lời sau cùng của bài hát. Khả Vi chịu không nổi nữa, nhẹ cắn lấy môi, những ngón tay thon gầy ghì lấy chốt cửa, cánh cửa xe chậm rãi mở ra. Thân ảnh mỹ miều xuất hiện trong màn đêm tịch mịch. Khả Vi nhìn thấy anh hơi nghiêng đầu, cả người vô cùng kiên định. Như là từ lúc biết được cô quyết định bước xuống xe, thì tư thế của anh đã đi vào trạng thái đợi chờ. Dưới màn đêm, sắc khí trên người đàn ông này càng thêm ma lực và cuốn hút. Như thể, anh vốn đến từ nơi đỉnh cao lãnh khốc này. Cuối cùng, Khả Vi đành đầu hàng, cô biết anh đang chờ cô. Khẽ khàng cất bước đi đến. Anh chậm rãi nâng mắt lên nhìn cô. Khóe môi kiêu bạc thoáng cười. Gương mặt đẹp đẽ đắm chìm trong ánh sáng hỗn tạp. "Anh không thấy lạnh sao?" Lời nói dịu dàng của Khả Vi làm bẻ gãy toàn bộ không gian trơ trọi này. Cô vội vàng cầm chiếc áo khoác muốn khoác lên cho anh. Nhưng còn chưa đạt được mục đích, thì cô đã bị anh từ chối. Từ Trấn Khiêm nắm lấy tay cô. Khóe môi anh cười càng sâu, đôi mắt vô cùng tĩnh lặng, đã khiến cô dừng lại mọi động tác. "Khả Vi..không cần." Anh choàng chiếc áo trở lại trên người cô, kéo hai cổ áo sát lại với nhau. Lúc rút tay, liền kéo cô sát lại bên mình, ôm ấp cô. Khả Vi nhanh chóng bị anh ghì vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm từ trên người anh. Cô cùng anh ngồi tựa lên mui xe. Hai người cùng nhìn ra một hướng xa xăm. Cảnh tượng phía trước đẹp đẽ đến nao lòng. "Cảnh đẹp quá!" Khả Vi cảm thán thốt lên. Trên đỉnh núi này, hoàn toàn có thể chiêm ngưỡng cảnh đẹp Đài Bắc về đêm. Nhìn từ xa, cả thành phố như đang phủ một lớp dạ quang rực rỡ. Đất và trời bị chia cắt bởi đường ánh sáng lộng lẫy sa hoa này, khiến cho mọi thứ đều trở nên huyền ảo. Dòng chảy của thời gian dường như cũng vì vậy mà trôi chậm lại. Càng đứng ở trên cao, sự cô độc cũng vì gió đêm mà trỗi dậy không ngừng. Khả Vi chợt nhớ đến cảnh tượng của hơn một tuần trước. Vào lúc sương khuya rơi dày đặc nhất, Khả Vi giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh đã không còn thấy bóng dáng anh ở bên cạnh nữa. Không hiểu vì sao, cô lại không thể chợp mắt trở lại. Hơn mười phút trôi qua, cô quyết định đi ra khỏi phòng. Cô lần theo tiếng nhạc, đi đến trước cửa thư phòng. Âm thanh truyền ra cực kì nhỏ, nhưng cô hoàn toàn có thể nghe ra được những giai điệu mãnh liệt nhưng cũng không kém phần day dứt kia. Khả Vi nâng tay nắm lấy khóa cửa. Lại thêm hai phút trôi qua. Rốt cuộc, cô dùng hết can đảm, chậm rãi mở nó ra. Âm thanh bên trong như vỡ òa trước mặt cô. Xung quanh một màu tăm tối. Chỉ có mỗi ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn nhỏ ở góc phòng, chiếu lên khung cảnh trong phòng, và lưng áo anh. Từ Trấn Khiêm đang đứng trước cửa sổ lớn. Đêm đó gió trời cũng thật tàn khốc. Giấy tờ đã bị thổi tung ra sàn. Lúc đầu cô thoạt nghĩ, chắc có lẽ là vì vấn đề trong công việc, nhưng sau đó cô mới phát hiện ra, bộ điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến nỗi khiến trong lòng cô dấy lên một loại sợ hãi không tên. Đôi mắt anh từ đầu chí cuối luôn nhắm nghiền lại. Tư thế vô cùng kinh diễm. Trong vẻ đẹp tuyệt mỹ có nỗi cô độc, trong nét tàn nhẫn cũng có đọa đày. Khả Vi cảm thấy, không có gì có thể diễn tả anh trong lúc này. Cũng giống như không có cách gì để diễn tả nét đẹp của bóng tối. Gió bên ngoài không ngừng thổi vào. Gió thổi càng lớn, bản nhạc càng đi đến điểm cao trào. Bỗng nhiên cô thấy anh chậm rãi đưa tay lên không trung. Một bàn tay nắm chặt như quả đấm, siết lấy sợi dây chuyền, mặt sợi dây chuyền hình trái tim tinh xảo, màu đỏ thẳm rơi lửng lờ trên khuỷu tay anh. Sau đó cô thấy anh mạnh mẽ vung tay theo từng hợp âm đầy mỹ lệ. Từng cử chỉ dứt khoát, dẫn lối cho hư vô. Từ Trấn Khiêm như là người nhạc trưởng, còn thư phòng này chính là đêm nhạc giao hưởng oanh liệt của anh, mặc cho anh chỉ huy. Sống và chết, bóng tối và linh hồn, đan xen hòa hợp. Từng cơn gió xuyên qua màn đêm, chạm vào thân thể tuấn mỹ đó. Giấy trên sàn mấy chốc lại xoáy vòng, rồi lại lảo đảo tìm điểm rơi. Thật lạc lỏng. Bản giao hưởng kinh điển này mang tên O Fortuna, được phổ từ một bài thơ thời trung cổ từ thế kỷ 13. Trong tiếng La Tinh, bản nhạc có câu: "Kể từ khi Định Mệnh giáng xuống người đàn ông mạnh mẽ, tất cả mọi người khóc than!" Khả Vi trừng mắt kinh hãi nhìn bóng dáng đó. Không kiềm chế được mà cảm thấy lạnh thấu xương tủy, cả người cô cứng đờ. Đôi bàn chân tựa như đang đứng trên một tảng băng mỏng manh. Chỉ cần một hành động sai lầm, cô sẽ phải rơi xuống đáy hồ, không lối thoát. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không nhớ rõ bản thân đã rút lui như thế nào. Cô chỉ mơ hồ nhớ là, phải rất lâu sau, cô mới cảm nhận được sự ôm ấp của anh. Trong đêm khuya thanh vắng, anh ngắm nhìn cô thật lâu, âu yếm vuốt ve thân thể cô. Sáng ngày hôm sau, khi cô đeo cà vạt vào cho anh, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Một hồi sau, chôn giấu đi bao nhiêu nỗi hoang mang, cô nhoẻn miệng cười, dùng thái độ ôn tồn vốn có, nói với anh: "Anh đi công tác cẩn thận..." Giây kế tiếp anh liền cúi xuống hôn cô, nụ hôn đặc biệt sâu hơn mọi khi. Sau khi anh đã rời đi hơn nửa tiếng đồng hồ, Khả Vi mới quyết định gọi điện cho Minh Đông. Cô kể cho anh nghe những gì cô đã nhìn thấy...Bên phía đầu dây bên kia, là một trận im lặng kéo dài. "...Khả Vi, em không biết sao? Hôm qua chính là ngày giỗ của mẹ anh ấy." Minh Đông dùng ngữ điệu kiên nhẫn nhưng cũng vô cùng nghiêm túc nói với cô. "Sau này, nếu em nhìn thấy dáng vẻ đó, tuyệt đối đừng đến gần..." "Dáng vẻ đó?...Em không được đến gần sao?" "...Phải. Dáng vẻ cầm sợi đây chuyền có mặt hình trái tim bằng Ruby, đắm chìm trong bản nhạc giao hưởng đó. Là anh ấy đang rất bi thương..." "Rất bi thương sao?" Khả Vi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi. Minh Đông thật sự rất cảm thông cho cô. Suy cho cùng, Khả Vi vẫn chỉ là mới bước chân vào thế giới của Từ Trấn Khiêm. "...Đúng vậy. Đó là một phần thế giới của anh ấy." ____ Thấp thoáng đã hơn một tuần Khả Vi đã không gặp Từ Trấn Khiêm. Đêm nay không có sợi đây chuyền, cũng không có bản nhạc giao hưởng kinh dị đó. Nhưng cô luôn có cảm giác, anh lúc nào cũng có thể cô độc tan biến vào trong thế giới xa lạ đó. Mà cô thì, không tài nào chạm đến được. Khả Vi bỗng dưng cảm thấy có chút đau nhói nhen nhóm trong lòng: "Anh đã ngồi ngoài đây bao lâu? Tại sao không đánh thức em dậy? Tại sao, trên người không mặc áo khoác? Em ngồi trong đó đã có máy sưởi rồi mà..." Một lần hỏi nhiều câu hỏi như vậy. Đây là biểu hiện quan tâm trực tiếp nhất của cô. Ngược lại, người bên cạnh lại vẫn không có biểu hiện gì. Cô thấy đáy mắt màu xám của anh dần trở nên sâu lắng, giống như đêm đầu tiên cô nhìn vào đôi mắt này. Bỗng nhiên ngón tay đang ôm cô khẽ động đậy. Từ Trấn Khiêm lơ đễnh chớp mắt một cái, liền xuất hiện một thần sắc và biểu cảm không rõ ràng. "...Em nói tới, tự nhiên anh thấy cũng lạnh thật." Giọng điệu vô cùng quyến rũ. "..." Khả Vi ngây ngốc nhìn anh, đôi môi anh đào khẽ run. Gương mặt cô không biết có phải vì gió lạnh mà ửng hồng hay không. Dường như cô muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp thốt nên lời, đôi môi liền bị ai đó chiếm hữu. . ngôn tình hài Một bàn tay to lớn giữ lấy gáy cô, bắt cô ngẩng đầu, tay còn lại ghì siết cô vào trong lòng. Dưới lớp vải sơ mi mỏng manh, hơi ấm của anh bao vây khắp thân thể cô. Khả Vi lập tức cảm thấy bối rối, trong lồng ngực chợt run lên. Cô vội vàng nắm lấy vai áo anh. Hương rượu cùng hơi thở ấm nồng lan tỏa vào miệng cô. Môi ghì môi, siết sao quấn lấy. Đầu lưỡi không ngừng tìm kiếm vị ngọt thân quen. Thoáng chốc anh buông cô ra, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Đêm đó đã làm em sợ đúng không?" Anh áp trán mình lên trán cô, nhìn thẳng vào đáy mắt cô. Hành động này khiến cho Khả Vi không thể lẩn trốn anh. Khả Vi có chút kinh sợ: "Làm sao anh biết?" Từ Trấn Khiêm mỉm cười. Nụ cười sâu lắng dịu dàng, ánh mắt thật u mị nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy. "Em đã quên đóng lại cửa thư phòng..." Từ Trấn Khiêm trầm ổn nói cho cô nghe. Anh đưa đôi tay lên vuốt ve gương mặt thanh tú của cô. Dưới màn đêm lạnh lẽo, cô tựa như đóa phù dung hé nở, anh vô cùng quyến luyến cô. _____________ Carl Orff ( 1895-1982),là một nhà soạn nhạc và nhà giáo dục âm nhạc người Đức. Ông lấy cảm hứng từ Carmina Burana, tuyển tập của rất nhiều bài thơ từ thời trung cổ, xuất phát từ đầu thế kỷ 13, để viết nên những bản nhạc nổi tiếng cho thế kỷ 20. Trong đó, phần mở đầu là O Fortuna của Carl Orff là một trong những bản nhạc nổi tiếng vang dội nhất thế giới. Được thính giả và các nhà phê bình diễn tả là bản nhạc của hủy diệt và chiến tranh. Carmina Burana bắt nguồn từ tiếng La Tinh - 'Carmina' có nghĩa là 'các bài hát', trong khi 'Burana' là dạng La Tinh hóa của Beuren, tên của tu viện Benedictine ở Benediktbeuren ở Bavaria. Vì vậy, Carmina Burana được dịch là những bài hát của Beuren, được phát hiện ở Beuren vào năm 1803. Mặc dù kể từ đó, bộ sưu tập có nguồn gốc từ Tu viện Seckau, Áo. Và bây giờ được đặt trong Thư viện Bang Bavarian.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 18 Chương 61 Chương 62
Chương sau